"Giữa vợ chồng mà còn phải nhã nhặn ư?”, Nam Cung Thiên Ân vẫy tay với cô, Bạch Tinh Nhiên đi tới, anh bế cô lên đùi, lòng bàn tay xuôi theo gấu áo cô chui vào trong.
Bạch Tinh Nhiên kéo tay anh xuống, cầm thuốc Bắc trên mặt bàn nói:
"Mau uống thuốc đi".
Nam Cung Thiên Ân liếc bát thuốc trong tay cô:
"Lát nữa uống".
"Lát nữa nguội mất", cô còn không hiểu anh sao? Cứ nhây mãi xong quên luôn thuốc, rồi tiện thể đổ luôn.
"Nguội thì hâm lại là được rồi".
"Không được, giờ anh uống ngay đi", Bạch Tinh Nhiên nhìn anh chằm chằm, mãi không chịu thôi.
Nam Cung Thiên Ân cố ý giở tính trẻ con:
"Tôi cứ không uống đấy".
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, cuối cùng thỏa hiệp thở dài, nói:
"Anh cứ phải ép tôi uống với anh à?”.
"Không, tôi muốn cô đút cho tôi uống".
"Được", thế có khó đâu, Bạch Tinh Nhiên đặt bát thuốc xuống đẩy cánh tay đang ôm eo cô của cô:
"Tôi đi lấy thìa”.
"Không cần".
"Chẳng phải anh muốn tôi đút cho anh uống sao?”.
"Không có thìa cũng đút được, ví dụ thế này....”, Nam Cung Thiên Ân dùng một tay cầm bát thuốc lên uống một hớp, sau đó đặt bát xuống, quay sang giữ cằm cô.
Khi cô còn chưa hiểu ra sao thì hôn lên môi cô, đầu lưỡi đấy răng cô ra như đang tìm tòi.
Vị đắng chát bỗng chốc lan khắp môi răng Bạch Tinh Nhiên, sau đó đến cả khoang miệng cũng bị lấp dầy bởi vị đắng.
"Ưm....”, nhận ra anh đang làm gì, Bạch Tinh Nhiên rên rí chống đối, song chống đối dường như chẳng có tác dụng, vì Nam Cung Thiên Ân không những không thả cô ra, thậm chí còn chặn miệng cô chặt hơn, không cho cô nhỏ chút nước thuốc nào ra.
Đến tận khi cô nuốt thuốc trong miệng xuống, anh mới buông cô ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhúm vì đắng, khóe môi lộ nét cười:
"Như thế đấy, có muốn tôi làm mẫu lại không?”.
"Không, không cần!", Bạch Tinh Nhiên từ chối luôn khỏi cần nghĩ ngợi.
Sau khi cô hiểu ra, ngẩng đầu lên thì thấy Nam Cung Thiên Ân đang cười xấu xa, cô tức giận hét:
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Nam Cung Thiên Ân! Đồ mặt dày!".
Nam Cung Thiên Ân giơ ngón trỏ lên đặt lên môi làm động tác ra hiệu im lặng:
"Nói nhỏ thôi, cô muốn khiến người khác tưởng chúng ta đang đánh nhau à?”.
"Việc này còn ác hơn cả đánh nhau đấy", Bạch Tinh Nhiên vẫn bực bội ra mặt:
"Sao anh có thể trêu người ta vậy chứ?”.
"Tôi làm sao?”, ai đó thế mà còn có mặt mũi bày vẻ vô tội.
"Anh còn có mặt mũi giả ngu, xem thử....”, Bạch Tinh Nhiên chỉ thuốc chỉ còn một nửa:
"Tôi đã uống một nửa hộ anh rồi".
"Mỗi người một nửa không phải là rất công bằng sao?”.
"Đây là thuốc của anh".
"Lúc đầu là ai nói sẽ uống thuốc với tôi?”.
"Tôi... tôi có nói à?”, Bạch Tinh Nhiên ngụy biện.
Nam Cung Thiên Ân bóp cằm cô theo thói quen, bụng tay ấn lên nước thuốc đen còn lưu lại trên môi cô:
"Có muốn tôi giúp cô nhớ lại xem rốt cuộc có nói không không?”.
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô, Bạch Tinh Nhiên đấy anh:
"Đừng quậy nữa, mau uống thuốc đi".
"Không uống", môi Nam Cung Thiên Ân dịch đến cổ cô, gặm cắn trêu choc.
Bạch Tinh Nhiên bị anh làm cho ngứa ngáy khó chịu, vừa lắc lư giãy giụa cơ thế, vừa thỏa hiệp nói:
"Tôi đút anh uống, tôi đút anh....”.
"Cô không có kỹ thuật đó".
"Tôi có” Nam Cung Thiên Ân ngước mặt lên từ hõm vai cô, nhìn cô:
"Được, vậy cho cô cơ hôi nữa".
Bạch Tinh Nhiên cầm bát lên, trước khi uống thuốc thì nhìn anh nghiêm túc cảnh cáo:
"Nếu anh còn như vừa nãy là tôi giận đó!".
Cô uống một ngụm to như vừa nãy, sau đó đặt đôi môi đỏ thắm lên môi anh, chí có điều không đến hai giây, thuốc lại trôi hết vào cổ họng cô, động tác nhanh đến mức cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Cô liêm đôi môi đắng chát, nhìn anh chằm chằm, bỗng không tìm được từ gì để miêu tả tâm trạng rối rắm của mình lúc này.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nam Cung Thiên Ân cũng dùng đâu lưỡi liêm môi, liểc cô hỏi:
Đã nói là tức giận mà?”.
Bắt nạt người ta quá đáng! Nam Cung Thiên Ân nhìn thuốc chí còn lại chưa đến một phần tư trong bát, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân vẻ mặt gian xảo, cuối cùng không nhịn nổi nữa đứng dậy khỏi đùi anh, xoay người đi ra cửa phòng làm việc.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bóng lưng cô rời đi, lên giọng hỏi:
"Đây chính là cách cô tỏ vẻ tức giận sao? Tôi còn tưởng cô sẽ đánh tôi một trận chứ".
Anh về lại phòng ngủ, chính nhiệt độ rồi lật chăn chuẩn bị lên giường, lúc này phía sau vang lên giọng Bạch Tinh Nhiên:
"Đại thiếu gia, anh đừng ngủ vội".
Nam Cung Thiên Ân xoay người thì thấy cô bưng một bát thuốc Bắc đen sì sì trong tay, chân mày trùng xuống, hỏi:
"Cô đang làm gì thế?”.
"Đây là thuốc tôi đích thân đun cho anh, nếu anh còn dám lãng phí thuốc thì tôi sẽ mời bà lên đích thân giám sát", Bạch Tinh Nhiên đưa thuốc đến trước mặt anh.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bát thuốc, quan sát biếu cảm rõ ràng là có ác ý của cô bật cười:
"Trả thù tôi à?”.
Người phụ nữ này đúng là bị anh chiều hư rồi, thế mà dám học anh làm chuyện xấu.
"Không, tôi lo cho sức khỏe của anh", Bạch Tinh Nhiên cười dịu dàng với anh:
"Ngoan, uống thuốc đi, thế thì mới mau khỏe được".
Thấy Nam Cung Thiên Ân không chịu nhận, cô lại thêm một câu:
"Đại thiếu gia, không phải anh muốn tôi gọi lão phu nhân lên thật đấy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân do dự một lúc, đáp lại cô bằng nụ cười mờ ám:
"Không cần".
Nói xong anh nhận bát thuốc trong tay cô, ngấng dầu uống ừng ực.
Uống xong, anh đặt bát lên chiếc tủ dầu giường, sau đó ôm eo cô kéo cô vào lòng, nói khẽ bên tai cô:
"Biết hậu quả của việc chống đối tôi không?”, trong lúc nói, thì môi anh dịch đến môi cô, đầu lưỡi tách mở răng cô.
Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc nếm được vị đắng của thuốc, đó là cái vị vừa nãy hành cô lên bờ xuống ruộng, chí có điều vị đắng lần này còn có vị thuộc về anh.
Không đợi cô thưởng thức kĩ mùi vị đặc biệt này, Nam Cung Thiên Ân đã đè mạnh cô xuống giường, bắt dầu thực hiện sự trừng phạt của anh với cô... Bạch Tinh Nhiên buộc phải thừa nhận, sự trừng phạt của Nam Cung Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc nếm được vị đắng của thuốc, đó là cái vị vừa nãy hành cô lên bờ xuống ruộng, chí có điều vị đắng lần này còn có vị thuộc về anh.
Không đợi cô thưởng thức kĩ mùi vị đặc biệt này, Nam Cung Thiên Ân đã đè mạnh cô xuống giường, bắt đầu thực hiện sự trừng phạt của anh với cô... Bạch Tinh Nhiên buộc phải thừa nhận, sự trừng phạt của Nam Cung Thiên Ân đúng là rất đáng sợ.