Nam Cung Thiên Ân gật đầu, ôm con vào lòng dưới sự dẫn dắt của cô ấy.
"Thực ra bé thích được đàn ông ôm hon, vì lồng ngực của đàn ông rộng lớn", bảo mẫu xoay người đi pha sữa cho bé, sau khi pha sữa xong thì lại dạy Nam Cung Thiên Ân bón sữa cho bé thật cẩn thận.
Bảo mẫu xoay người nói với Bạch Ánh An ở trên giường:
"Đúng rồi, thiếu phu nhân, tối cô có thể thử cho bé ti, nếu không buổi tối bắt đầu căng sữa mà bé không uống hết, cô cũng rất vất vả".
Bạch Ánh An biến sắc, ôm ngực
mình theo bản năng:
"Tôi... tôi không muốn".
Nghe thấy giọng Bạch Ánh An, Nam Cung Thiên Ân ngấng đầu nhìn cô ta, sau đó mỉm cười với cô ta:
"Dậy rồi à?.
"ừm, vẫn luôn nhìn anh với con trai chơi, bất giác xem đến mê mẩn", Bạch Ánh An đỏ mặt nói.
Nam Cung Thiên Ân nói:
"Anh nhìn con vươn vai, chu môi một cách đáng yêu cũng mê mẩn, đến cả em tỉnh lúc nào cũng không biết".
Bạch Ánh An đột nhiên bước xuống giường, dựa sát vào anh, ôm cánh tay anh nói:
"Đại thiếu gia, em không muốn cho con bú, họ nói cho cho con bú thì ngực sẽ xệ, xấu chết đi được".
Nam Cung Thiên Ân kinh ngạc nhìn cô ta, hiển nhiên là không ngờ cô ta lại nói ra lời như vậy, trong trí nhớ của anh, cô vợ nhỏ của anh không những không để ý hình tượng mà còn coi con như tính mạng mình, sao có thể vì giữ dáng mà bỏ không cho con bú sữa mẹ chứ?
Bạch Ánh An nhận ra anh đang nghĩ gì, cười ngượng ngập:
"Chẳng phải anh nói giờ thân phận của em khác rồi, phải chú ý hình tượng sao?".
"Nhưng trước đây em không nói vậy.
"Con người sẽ thay đổi mà", Bạch Ánh An mỉm cười giơ cổ tay lên:
"Anh xem em vì xinh đẹp còn phẫu thuật xóa vết răng trên cổ tay rồi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống, dừng ở cố tay cô ta, quả nhiên nhìn thấy mấy vết răng trên cổ tay cô ta biến mất rồi.
Đó là thứ anh cho cô, lúc ấy chảy rất nhiều máu, để lại vết răng rõ ràng xấu xí.
Mà hiện tại ngoài màu sắc còn một chút ra thì hoàn toàn khôi phục bình thường, trông đẹp hơn trước nhiều.
Bạch Ánh An lắc cổ tay:
"Bác sĩ nói thêm hai tháng nữa thì có thể khỏi hẳn, không nhìn thấy từng bị thương”.
"Vậy à, thế thì tốt", nhìn cổ tay trơn bóng của cô ta, trong lòng Nam Cung Thiên Ân dâng lên chút thất vọng, anh cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này.
Chắc là vì trước đó anh từng tóm
tay Bạch Tinh Nhiên, nhìn hai vết răng nối bật đó không những không thương hại cô mà còn ngang ngược tuyên bố đây là dấu vết thuộc về anh.
Thấy cô xóa bỏ dấu vết thuộc về anh, nên anh cảm thấy thất vọng ư? Anh lắc đầu cười, thảo nào ngày trước cô cứ nói anh ngang ngược, ích kỷ.
"Chẳng phải anh đã nói, trong lòng anh từ lâu em đã không có hình tượng gì hết sao", anh cười.
"Đáng ghét".
"Nhưng nếu em không muốn cho con bú thì cũng không sao, chúng ta cho uống sữa bò".
"Thiên Ân, anh tốt quá", Bạch Ánh An hưng phấn mỉm cười, sau đó vươn
tay trêu bé con:
"Xem này, bé cưng uống sữa bò cũng vui lắm".
Sau khi bé con uống sữa xong thì Nam Cung Thiên Ân đặt nó về lại nôi, đứng dậy sờ đầu Bạch Ánh An:
"Anh có việc phải đi ra ngoài, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt".
"Được, anh về sớm nhé", Bạch Ánh An tiễn anh ra cửa.
Nam Cung Thiên Ân vừa về đến nhà Nam Cung đã thấy lão phu nhân ngồi ở phòng khách, hiển nhiên là cố tình đợi anh về.
Quả nhiên, vừa thấy anh lão phu nhân đã nổi giận nói:
"Thiên Ân, chẳng phải cháu đã nói không đón mẹ con Bạch Ánh An về sao?".
Vừa nãy nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân đón mẹ con Bạch Ánh An về chung cư, lão phu nhân tức điên, sau đó gọi cho anh bảo anh về ngay.
Nam Cung Thiên Ân cố tình về gặp bà ta, đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với bà ta, anh thong dong ngồi xuống đối diện lão phu nhân, nói:
"Bà nội, bà nói bà không muốn nhìn thấy đứa bé vì sẽ buồn, cho nên cháu nuôi con ở chung cư, như vậy thì bà sẽ không buồn lòng nữa, cháu quyết định rồi, dù nó có thể sống bao lâu thì cháu cũng phải đích thân nuôi dưỡng nó".
"Cháu...", lão phu nhân cứng họng.
Nguyên nhân bà ta làm như vậy không phải để tránh đứa bé đáng thương kia, mà là nhân cơ hội thoát khỏi nnưòi nhu nữ Ranh Ánh Ăn kia
thương kia, mà là nhân cơ hội thoát khỏi người phụ nữ Bạch Ánh An kia, sao anh lại không hiểu chứ? Thế mà còn lặng lẽ đón cô ta về chung cư.
"Bà nội, chẳng phải chúng ta đã giao hẹn, đợi sau khi con cháu ra đời nếu cháu không thể quên được Ánh An thì sẽ đón cô ấy về sao?".
"Ai giao hẹn với cháu cơ? Cháu tự giao hẹn với bản thân thì có", lão phu nhân bực mình nói:
"Bà đã giao hẹn với cháu là nếu chúng ta để đứa bé này chào đời thì cháu phải nghe sự sắp xếp của bà lấy cô gái thuộc về cháu".
"Cháu đã nói người đó chết rồi".
"Bà cũng đã nói bà không tin".
"Bà cũng đã nói bà không tin".
"Bà nội...", Nam Cung Thiên Ân bất lực ra mặt:
"Chúng ta có thể đừng mê tín nữa không? Mai táng hẳn hoi cho Tịnh Kỳ tiểu thư, từ bỏ việc tìm kiếm người căn bản không thể tồn tại kia đi, chính thức chấp nhận Ánh An, cháu chỉ muốn làm việc chăm chỉ, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện tình cảm riêng tư".
Lão phu nhân đã không chỉ một lần nghe thấy anh nói lời này, bà ta hít sâu một hơi, chỉ cảm giác vừa tức vừa bất lực.
"Nói cháu không sống được qua 30 tuổi, nhưng bà nhìn cháu đi, còn một tháng nữa là tròn 30 tuổi rồi, chẳng phải vẫn lành lặn sao?", Nam Cung Thiên Ân lại nói.
"Chẳng phải còn một tháng nữa ư? Còn nữa, cả một năm của tuổi 30 dài như thế, cháu có thể đảm bảo cháu có thể sống lành lặn không?”.
"Cháu chắc chắn sẽ khỏe mạnh", Nam Cung Thiên Ân nói.
Lão phu nhân nhìn anh, mãi mới thở dài:
"Có phải cháu nhất định phải đón nó về không?".
"Cô ấy là mẹ của con cháu, cháu phải đón cô ấy về".
"Được, nếu nhất định phải làm vậy thì cháu đón mẹ con nó về đi".
"Nếu bà cảm thấy khó chịu trong
lòng thì cứ để bọn cháu nuôi con ở ngoài, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra".
Lão phu nhân lắc đầu cười gượng:
"Dù sao thì cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung chúng ta, dù phải đi cũng để nó yên nghỉ ở nhà".
Mặc dù mỗi ngày nhìn nó thì sẽ buồn lòng, nhưng bỏ nó ở ngoài trong lòng bà ta càng đau hơn, càng không nỡ.
Trước đây nhẫn tâm bỏ rơi nó là vì nhân cơ hội đuổi Bạch Ánh An ra khỏi nhà Nam Cung.
Nếu Nam Cung Thiên Ân đã cố chấp muốn giữ người phụ nữ này bên mình, vậy cũng không cần bỏ đứa bé ở ngoài nữa.
Còn về việc sau này, vậy chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.
Nam Cung Thiên Ân thấy bà ta nói nghiêm túc vậy thì cuối cùng cũng yên tâm gật đầu:
"Cảm ơn bà, tối nay cháu sẽ đón mẹ con cô ấy về".
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi, Bạch Ánh An không cần giả vờ làm sản phụ nằm trên giường nữa, cô ta đã chán cả buổi chiều bắt đầu nghiên cứu kĩ mọi ngóc nghách trong nhà.
Từ phòng khách đến phòng bếp, rồi lại đến phòng ngủ cho khách, cảm thấy chỗ nào cũng được trang hoàng cao cấp.
Đến cả sách trên giá sách cũng sang chảnh, là những cuốn sách mà người bình thường như cô ta không
hiếu nôi.
Cô ta tiện tay cầm một quyển sách lật xem, lúc lật đến giữa thì một bức ảnh ố vàng vụt qua, vì tò mò nên cô ta lại lật trang sách về, sau đó cầm bức ảnh kia ra.
Bức ảnh có vẻ đã nhiều năm rồi, cô bé tết tóc, cười vui vẻ trong ảnh.
Cô ta giơ ảnh cao lên, nhìn đi nhìn lại cứ cảm thấy hơi quen mắt.
"Mẹ, mẹ đến xem thử đi", Bạch Ánh An lớn tiếng nói ra ngoài.
Hứa Nhã Dung đang dùng điều khiển đối kênh tivi buông điều khiển xuống, đứng dậy khỏi sofa vừa đi vào phòng, vừa trách cứ:
"Có thể nói khẽ thôi không? Làm đứa bé dậy rồi lại phải dỗ mãi, con không thấy phiền nhưng mẹ phiền".
Bạch Ánh An không để ý sự trách cứ của bà ta, giơ ảnh đến trước mặt bà ta:
"Mẹ, sao con thấy con bé này quen thế nhỉ?".