Xem ra mọi người đều biết cái bí mật này rồi, Nam Cung Thiên Ân biết, bản thân Chu Chu cũng biết, người từ trước đến giờ không hay biết gì cả chí có cô mà thôi! Cô đột nhiên cảm thấy có hơi nực cười, có hơi xót xa, càng không biết mục đích mọi người giấu cô là gì! Không đúng, nếu Nam Cung Thiên Ân biết Chu Chu là tình nhân định mệnh mà nhà Nam Cung vất vả tìm kiếm ba mươi năm nay, là người phụ nữ kiếp này anh cần cưới, thì vì sao anh không ly hôn cô đế cưới Chu Chu chứ? Sau khi anh rõ ràng biết Chu Chu chính là tình nhân định mệnh của anh, anh vẫn chọn người vợ là cô, đây phải chăng có nghĩa là...
tình cảm anh dành cho cô còn sâu đậm hơn cả với Chu Chu? Nghĩ đến điếm này, trong lòng Bạch Tinh Nhiên ngoài cảm động ra, thì còn là áy náy và buồn bã, Nam Cung Thiên Ân một lòng với cô, cô lại phạm phải sai lầm không đáng có, cho Chu Chu cơ hội hãm hại mình! Lần này Nam Cung Thiên Ân phát bệnh là lỗi của cô ta, đều là do cô ta hại! Cô đưa tay lên quệt nước mắt, rồi đứng dậy khỏi sofa.
"Cô định đi đâu?", lão phu nhân liếc nhìn cô bưc doc nói.
"Cháu muốn đến bệnh viện với đại thiếu gia", cô nói.
Lão phu nhân đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, hét vào mặt cô: "Cô đang cố tình chống đối lại tôi chứ gì?".
"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu phải chờ đến khi đại thiếu gia tính lại mới có thế trả lời bà được", Bạch Tinh Nhiên áy náy cúi người xuống chào một cái, rồi quay người đi nhanh ra cửa phòng ngủ.
Thấy bóng dáng đi ra ngoài của cô, lão phu nhân tức tối, chị Hà vội vàng khoác tay bà ta an ủi: "Lão phu nhân, bà đừng tức giận, thiếu phu nhân cô ấy....”
“Nó thế nào? Tôi thấy nó cậy Thiên Ân thích nó nên không coi tôi ra gì!", lão phu nhân bực mình nói: ''Ban đầu không nên đế cho cô ta bước vào nhà này mới đúng, đều tại Vương đại sư!".
"Lão phu nhân, bà đừng tức giận, thiếu phu nhân tính khí như vậy sẵn....”
chị Hà bất lực nói: "Bà xem cô ấy vừa mới ra khỏi từ đường, vừa mới bị sợ đến mất hồn, thế mà chưa đầy nửa tiếng, đã lập tức quên luôn chuyện đó".
Đổi lại là người khác sớm đã bị dọa cho thần hồn nát thần tính rồi, cũng chí có cô, nửa đêm thế này còn dám đi một mình ra ngoài.
Lão phu nhân cũng biết Bạch Tinh Nhiên không giống như những người khác, đây cũng là điều khiến bà ta đau đầu nhất.
Bà ta hít nhẹ một hơi, đau đầu nhả ra một câu: "Gọi điện thoại hỏi xem Thiên Ân tỉnh lại chưa".
Chị Hà gật đầu, quay người đi gọi điện thoại.
Khi Bạch Tinh Nhiên đến bệnh viện, đúng lúc gặp bác sĩ Trương đi từ phòng chăm sóc tích cực ra, thấy Bạch Tinh Nhiên đi tới, anh ấy tốt bụng nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, phòng chăm sóc tích cực có y tá riêng chăm sóc rồi, không cần người nhà đâu, mọi người hoàn toàn không cần thiết phải ở đây chờ đợi".
Bạch Tinh Nhiên nhìn vào phòng bệnh một cái rồi nói: "Thiên Ân thiếu gia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại sao?".
"Tạm thời vẫn chưa có", bác sĩ Trương nói xong vội nói thêm một câu: "Nhưng cô yên tâm, các sinh hiệu của đại thiếu gia không mạnh, nhưng cũng coi như ổn định".
Sinh hiệu không mạnh? Có nghĩa là vẫn chưa qua cơn nguy kịch sao? Sau khi bác sĩ Trương đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Thấm Tâm, Thấm Tâm nhìn cô hỏi: "Chị dâu, sao chị lại chạy đến bệnh viện làm gì? Bác sĩ nói không cần đâu".
"Không biết nữa, ở nhà càng lo lắng hơn", Bạch Tinh Nhiên dùng tay sờ lên khuôn mặt khô ráp của mình, rồi tùy tiện hỏi một câu: "Thấm Khác đâu?" "Mấy hôm nay anh họ không đến công ty được, nên khối lượng công việc của anh em tăng lên không ít, em bảo anh ấy về nghỉ ngơi rồi".
"ừ', Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Không gian trở nên yên lặng, trong đầu Bạch Tinh Nhiên không ngừng hiện lên những cảnh tượng mà cô nhìn thấy trong từ đường vừa nãy, như một cơn ác mộng vậy.
Cô quay đầu sang nhìn Thấm Tâm hỏi: "Thấm Tâm, em có biết bí mật bên trong từ đường không? Em đến đó bao giờ chưa?".
Thẩm Tâm hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu nói: "Em chưa bao giờ vào từ đường của nhà Nam Cung".
"Thế em có biết chuyện tình nhân kiếp trước không?".
"Chị dâu, đối với nhà Nam Cung mà nói em chí là người ngoài, nên em không biết gì đâu", Thấm Tâm hơi cười gượng.
"Thế em có tin không?" Bạch Tinh Nhiên lại hỏi.
Thấm Tâm nhìn cô, một lúc sau mới trả lời: "Mỗi lần thấy anh họ phát bệnh, em đều sẽ tin".
"Em tin thật á?", Bạch Tinh Nhiên thốt lên một cách khó tin, cô tưởng một người học cao như Thấm Tâm chắc chắn sẽ không tin mới phải, không ngờ cô ta lại tin thật.
Bệnh của Nam Cung Thiên Ân, xem ra đúng ra rất kỳ lạ! Thấm Tâm nói: "Chị dâu, chúng mình về nhà đi, có tin tức gì bác sĩ Trương sẽ thông báo cho chúng ta ngay".
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cô không hề muốn về.
"Chi dâu....”
“Thẩm Tâm, em cứ về đi", Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta nói: "Tuy mọi người đều cho rằng chị và Lâm An Nam có dây dưa với nhau, nhưng chị vẫn muốn nói, người chị yêu chính là đại thiếu gia, chị muốn ở lại bệnh viện với anh ấy, hi vọng mọi người có thế đồng ý cho chị".
Bạch Tinh Nhiên không chấp nhận ý tốt của anh ấy, mà tóm lấy cánh tay anh ấy nói với vẻ khấn cầu: "Bác sĩ Trương, có thể cho tôi vào trong nhìn một lúc không? Tôi hứa là vào xem rồi sẽ ra ngay".
Bác sĩ Trương nghĩ thấy khó xử, cuối cùng không nỡ từ chối cô, nói với cô: "Đi theo tôi".
"Cảm ơn bác sĩ Trương", Bạch Tinh Nhiên xúc động đi theo anh ấy.
Bác sĩ Trương bảo một cô y tá trực đêm đưa Bạch Tinh Nhiên đi thay bộ quần áo bảo hộ xong, mới đưa cô vào phòng bệnh của Nam Cung Thiên Ân.
Bên trong phòng chăm sóc tích cực đang vận hành đủ các thế loại máy móc, Bạch Tinh Nhiên nóng lòng đi đến trước giường bệnh được vây quanh toàn là máy móc, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, chỉ là Nam Cung Thiên Ân lại không nhìn thấy cô.
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt, vết thương trên mặt vẫn sưng đỏ, trên miệng là ống thở oxy, gần như không thế nhìn được bộ mặt nguyên vẹn của anh.
Nhìn một cái, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy đau xót rơi nước mắt.
Cô bước đến, muốn dùng tay sờ anh, nhưng lại sợ làm hại đến anh.
Cuối cùng giơ tay ra lại rụt tay về, cô đổi sang nói thì thầm bên tai anh: "Thiên Ân, anh mau tính lại đi, còn không tính lại em sẽ rời xa anh thật đấy".
*** Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!