“Trẻ thế này đã muốn lấy chồng à? Tô
Tích cười.
“Trẻ gì nữa, hai mươi lắm tuổi rồi”.
“Đúng, 25 tuổi lấy chồng được rồi, Diêu Mỹ cũng ngồi bên cạnh phụ họa nói: “Em
xem ba bọn chị này, đều kết hôn được mấy năm rồi đấy. Đến cả Tinh Nhiên năm
ngoái cũng gả vào nhà Nam Cung rồi, tuổi tác không chừa một ai”.
Chu tiểu thư cuối cùng lại mở to mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên, không nhìn ra trong
ảnh mắt có cảm xúc dao động gì không.
Bạch Tinh Nhiên cười với cô ta: “Tim một người đàn ông tốt để lấy cũng được đấy,
tranh thủ còn đang trẻ”.
“Đúng rồi, em cũng nghĩ như vậy”, Chu
tiểu thư cười nhẹ.
Cô ta nói xong, giơ đồng hồ đeo tay lên xem giờ: “Xin lỗi, em ở đây trong cửa hàng
cho bạn, đến giờ rồi, em phải đi đây”.
Nói rồi cô ta đứng dậy, nói với Tô Tích: “Chị, chị và hai người bạn của chị cứ
ănthong thả nhé, em mới”
“Được, có câu này của ern chi khong
khách sáo dầu”, Tô Tích miệng cười dạ
không cười nói với cô ta một câu: “Hom
khác chúng ta lại gặp
“Vâng, hôm khác sẽ ngồi lâu hơn”, Chu
tiểu thư không để ý Tô Tích cố ý giơ một
chân ra, cứ thể bị ngáng ngã, liền kêu lên
một tiếng, cô ta ngã sõng soài như về ếch.
“Chu Chu, sao thế? Cẩn thận chứ” Tôi
Tích vội cúi người xuống đỡ cô ta, vừa phải
phủi váy cho cô ta vừa quan tâm nói:
“Sao? Ngã có đau không?”
Chu tiểu thư nhe răng bò dậy, quay lại
lặc đầu với Tô Tích, sau đó quay người đi
vào trong nhà hàng.
Tô Tích nhìn theo bóng lưng của cô ta, thốt ra hai chữ qua kẽ răng “Yêu tinh”
Sau khi Chu tiểu thư đi, Bạch Tinh
Nhiên quay sang nhìn Tô Tích: “Vừa nãy là
cậu ngáng chân cô ta à?”.
“Chả thế thì sao?”.
“Cậu không sợ có ta gọi người đến đánh cầu à?”“Có nhìn ra không? Cô ta vẫn luôn
nhịn, cho nên cho dù có ta có ngã gãy chân, cô ta cũng không nổi giận đâu”.
“ỷ là sao?”.
“Nếu là người bình thường bị mình ngắng như thể, sớm đã nổi đóa lên rồi, nhưng
cô ta thì không, chứng tỏ cô ta vẫn đang nhẫn nhịn, nếu như trong tâm không có
tật thì sao phải nhịn?”, Tô Tích hít nhẹ một hơi, nghiêng người vỗ vào vai Bạch
Tinh Nhiên: “Mình thấy đối thủ tiếp theo của cậu sắp xuất hiện rồi, chuẩn bị cho
kỹ vào”.
“Ý cậu là… Chu tiểu thư sẽ nối lại tình cũ với Nam Cung Thiên Ân à?”, Bạch Tinh
Nhiên nhìn lướt qua hưởng Chu tiểu thư vừa đi khỏi, giọng đầy vẻ âu lo.
Tô Tích gật đầu: “Mình cảm thấy thế”.
Diêu Mỹ đang nhìn vào trong nhà hàng cũng quay lại, thốt một câu: “Sao mình
chẳng thấy người phụ nữ này đáng yêu một chút nào nhỉ? Nam Cung Thiên Ân rốt
cuộc thích cô ta ở điểm gì chứ?”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Cô ta từng cứu mạng Nam Cung Thiên Ân”, Bạch Tinh Nhiên khó chịu nổi.”Ôi
không, vừa là ân nhân cứu mạng vừa là mối tình đầu, Tinh Nhiên, mình cảm thấy
cơ hội thắng của cậu rất nhỏ, Diêu Mỹ nhún vai.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người, không vui nói: “Có ai kích bác bạn bè như hai cậu
không?”.
“Bọn mình nói thật mà”.
“Biết đầu người ta vốn không như các cậu nghĩ thì sao? Năm đó cô ta rời khỏi Nam
Cung Thiên Ân vì sợ bệnh của anh ấy, giờ bệnh của Nam Cung Thiên Ân vẫn còn, cô
ta chắc chắn cũng sẽ sợ. Cho nên có thể người ta không hề có ý định về lại bên cạnh
Nam Cung Thiên Ân, là chúng ta đang lo bò trắng răng thôi”.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy câu này không phải là đang an ủi hai người bạn cô, mà
là đang an ủi chính mình.
Năm đó Chu tiểu thư vì nghe lời đồn, cũng giống như Bạch Ảnh An tin là Nam Cung
Thiên Ân không sống nổi quá 30 tuổi, người phụ nữ nào lấy anh ấy cũng không
sống được quả một tháng, cho nên sợ hãi mà chạy mất.
Đến giờ Nam Cung Thiên Ân đã bamươi tuổi mà vẫn còn sống, thân là người vợ
như cô cũng vẫn khỏe như vậm, việc này rõ ràng đã khiến những lời đồn đại thừa
thải kia chưa phá đã tự vỡ, còn vị Chu tiểu thư này nếu như có tâm địa giống Bạch
Ảnh An, thì chẳng có gì là không thể.
Chỉ là Chu tiểu thư là mối tình đầu mà Nam Cung Thiên Ân vẫn hằng nhung nhớ,
cơ hội chiến thắng của cô ta phải hơn Bạch Ảnh An cả trăm lần, trời ơi… cô phải
làm sao đây?
Nếu như Chu tiểu thư thật sự muốn xuất hiện tranh giành Nam Cung Thiên Ân với
cô, thì cô nên làm gì?
“Hơn nữa, nếu như cô ta có ý đồ tranh giành Nam Cung Thiên Ân với mình, thì tại
sao vẫn chưa tìm đến Nam Cung Thiên Ân?”, Bạch Tinh Nhiên thắc mắc thốt ra
một câu an ủi bạn cũng vừa là an ủi mình.
Năm ngoái lúc đến Yên Thành cô đã nhìn thấy Chu tiểu thư rồi, nhưng cô ta đến
giờ vẫn không đi tìm Nam Cung Thiên Ân không phải sao?
“Cho nên nói tâm địa cô ta thậm sâu, Tô Tích đập bàn: “Cô ta chờ thời cơ, chờ một
thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa, ra tay diệt trừ cậu.“Ăn nói linh tinh cái gì thế,
cậu đừng hù dọa Tinh Nhiên nữa”, Diêu Mỹ chỉ vào nam phục vụ đang bê đồ ăn ra
nói: “Mau ăn đi, nguội rồi ăn mất ngon.
“Đúng rồi, ăn đi ăn đi”, Bạch Tinh Nhiên
cười với hai người kia, cúi đầu ăn mà không thấy ngon miệng. Ăn xong, điện thoại
Bạch Tinh Nhiên
reo lên.
Diêu Mỹ rướn người lên nhìn màn hình điện thoại, cười châm chọc: “Người buồn
nhất ngày ấy, giờ lại là người hạnh phúc nhất trong ba chúng ta, vừa mới ăn xong,
chồng đã sốt ruột muốn đón về nhà rồi”.
“Cậu đang cố tình kích bác cậu ấy đấy à?”, Tô Tích nhìn cô ấy.
“Cũng là đang kích bác chính mình đây, ai bảo chúng ta không có chồng tốt chứ.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người một cái, rồi ấn nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Nam Cung Thiên Ân “Liên
hoạn xong chưa? Anh tiện đường đón em về nhà luôn.”Vừa ăn xong”, Bạch Tinh
Nhiên sốt ruột hỏi: “Bà nội không nhốt anh lại à?”.
Nam Cung Thiên Ân bật cười: “Công ty cần anh mà, bà làm sao nhốt anh nổi quá
một ngày”.
“Nghe giọng điệu của anh, hình như tối nay không đáng sợ như em tưởng tượng”,
cô cứ tưởng lão phu nhân sẽ nổi trận lôi đình nhốt anh lại, nhốt đến khi nào anh bỏ
cô mới thôi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Chẳng phải buổi trưa anh đã nói với em rồi sao, đừng thần hồn nát thần tính
thể”, Nam Cung Thiên Ân dò hỏi: “Mau nói cho anh biết địa chỉ, anh đến thành
phố rồi”.
Bạch Tinh Nhiên đang định nói cho anh biết cô ở nhà hàng đồ Tây bên sông,
nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt về: “Thiên Ân, anh tự về trước đi, em và bạn vẫn
đang ăn, sắp xong rồi, bọn họ sẽ đưa em về
Cô không thể để Nam Cung Thiên Ân đến đây, không thể để anh có cơ hội nhìn
thấy Chu tiểu thư, mặc dù làm như vậy cũng chẳng cản trở được gì, nhưng kéo dài
được ngày nào hay ngày đó, chỉ có thể như vậy thôi,Lúc cô nói câu đó ra xong, Diêu
Mỹ tán thành giơ ngón tay cái với cô.
Nam Cung Thiên Ân không làm khó cô, dặn dò cô đi về cẩn thận xong thì cúp máy.
Bạch Tinh Nhiên bỏ điện thoại xuống, Diêu Mỹ liền nói: “Nên như vậy, muốn giữ
gìn hôn nhân thì phải biết tính toán một chút, đừng như Tô Tích, cử đối đầu với
Kiều thiếu gia, đấu đến mức người ta có cả con với người khác”.
“Hừ..” Tô Tích không vui nói với cô ấy “Có thể đừng lôi mình ra làm ví dụ để dạy
dỗ Tinh Nhiên được không?”.
“Không lấy cậu thì lấy ai? Hơn nữa chị em trong nhà nhỏ mọn thể làm gì”.
Bạch Tinh Nhiên huých vào khuỷu tay của Diễu Mỹ: “Trong lòng Tô Tích cũng
không dễ chịu gì, cậu đừng lỗi người ta ra nói nữa”.
“Cậu ấy không dễ chịu là tự cậu ấy chuốc lấy”, Diêu Mỹ tỏ vẻ rất không hài lòng:
“Hồi đó mình nói cái gì, phải dập tắt sự mập mờ của bọn họ từ lúc còn mới chớm
đi, nhưng cậu ấy không nghe, giờ thì hay rồi, quan hệ của hai người bọn họ có lấy
dao chặt cũng không đứt”.”Ừ, đứa con chính là sự ràng buộc tình cảm giữa vợ
chồng, điểm này mình cũng đồng tình với Tiểu Mỹ Bạch Tinh Nhiên nói.
Tô Tích mất kiên nhẫn cắt lời hai người “Được rồi, hai người nói xong chưa, ăn no
chưa? No rồi thì mau giải tán thôi”, Tô Tích nói xong đứng dậy khỏi ghế, gọi Chu
tiểu thư đang bận làm việc ở bên cạnh: “Chu Chu, ra tính tiền cho bọn chị với.
Chu tiểu thư đặt việc đang làm dở trong
tay xuống, cười nói: “Nãy đã nói là hôm
nay em mời rồi mà”.
“Thế sao được, em vừa về nước cuộc sống chắc cũng vất vả, cứ đợi em ổn định lại đi
rồi mời chị sau”, Tô Tịch đưa cho cô ta mấy tờ tiền: “Vừa đủ”.
“Ơ, các chị về a? Không có ai đến đón sao?”.
“Có, chồng của Tinh Nhiên đến đón, nhưng anh ấy chưa đến, bọn chị định ra ngoài
đợi”, Diêu Mỹ nói.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Diệu Mỹ một cái, không nói gì.
Ba người cùng nhau rời khỏi nhà hàng,lúc đi về phía bãi đỗ xe đối diện đường sông
Tân, Diệu Mỹ kéo gấu áo của Tô Tích và Bạch Tinh Nhiên, thì thầm nói: “Có phát
hiện ra không? Cô ta đi theo kìa”.
Bạch Tinh Nhiên không dám ngoái lại nhìn, nhưng cô có thể cảm nhận được đằng
sau có người đang bám theo bọn họ, cô không hiểu hỏi: “Cô ta rốt cuộc muốn làm
gì?”.
“Thăm dò tình cảm giữa cậu và Nam Cung Thiên Ân chứ còn làm gì nữa”, Tô Tích
nói giọng khinh thường.
“Đi, cắt đuôi cô ta”, Tô Tích dẫn đầu đi
vào một siêu thị bên cạnh, sau đó dẫn bọn
họ đi ra đẳng cửa sau của siêu thị.
Lúc quay lại xe của Tô Tích, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy bản thân như đang làm ba
cái trò gián điệp vậy, may mà xung quanh không thấy bóng dáng Chu tiểu thư đầu
nữa, bọn họ cuối cùng cũng có thể lái xe rời khỏi.