“Nghe nói Chu tiểu thư kia của anh là người Yên Thành?”, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được lại hỏi, hỏi xong mới chợt thấy mình đúng là ngứa đòn, với quan hệ hiện tại của cô và Nam Cung Thiên Ân thì chưa đến mức có thể chia sẻ tâm sự của nhau nhỉ?
Cứ tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ tức giận nạt cô một câu, hoặc là lạnh lùng đứng dậy đi mất, không ngờ sau khi lặng im qua đi, lại khẽ khàng “ừm” một tiếng.
Hiếm khi anh bằng lòng nói về chuyện tình cảm riêng tư của mình, Bạch Tinh Nhiên gần như là vừa mừng vừa sợ.
“Quen nhau ở đây sao?”, cô ướm hỏi.
“Đúng”.
“Vậy… cảnh gặp nhau của hai người chắc là rất lãng mạn”.
“Chẳng lãng mạn chút nào”.
“Sao có thể chứ?”, Bạch Tinh Nhiên tỏ vẻ nghi ngờ.
Đàn ông cao ngạo như anh, không có cuộc gặp gỡ đẹp đẽ lãng mạn thì sao có thể khiến anh rung động?
Nam Cung Thiên Ân lại lặng im một lúc, rồi nói: “Lần đầu lúc gặp cô ấy là trong một đêm mưa rất lạnh, tôi lạc đường trong những con ngõ này, trùng hợp làm sao lại phát bệnh, là cô ấy đã cứu tôi. Lúc ấy tôi cắn cổ tay cô ấy máu me be bét, cô ấy không những không bị tôi dọa cho chạy mất mà còn lén lút dẫn tôi về nhà, giấu tôi xuống gầm giường của cô ấy”.
Ngừng một lát, anh tiếp tục nói một câu: “Cô ấy là người đầu tiên không sợ tôi, không bỏ rơi tôi, dù lúc đó cô ấy mới chỉ có bảy tuổi”.
Bảy tuổi, đêm mưa, gầm giường… sao cô lại cảm thấy những chi tiết này quen thuộc vậy nhỉ? Là tình tiết giống trong phim điện ảnh từng xem ư?
Bảy tuổi, nhỏ quá, mới học tiểu học nhỉ?
“Ừm… mới bảy tuổi mà anh đã thích người ta rồi?”, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được mà dè bỉu: “Thế không phải là yêu sớm quá à?”.
Nam Cung Thiên Ân lạnh nhạt liếc cô một cái: “Sau này tôi mới tìm được cô ấy, sắp xếp cho người nhà của cô ấy, còn dẫn cô ấy đến Châu Thành”.
“À, tôi hiểu rồi, sau khi trưởng thành thì về trả ơn, sau đó bị tiếng sét ái tình với cô ấy”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, hiển nhiên là ngầm thừa nhận rồi.
Từ sau khi rời khỏi đây, trong tiềm thức của anh vẫn luôn có một niềm tin thế này, ngoài cô ấy ra thì đời nay anh không cần ai hết, không cần biết người đó là người tình kiếp trước hay tình nhân định mệnh, tất cả đều không cần!
Sau đó về lại nơi đây, anh yêu cô một cách đương nhiên, dẫn cô đi, rồi gửi gắm mọi tình cảm cho cô.
Đến tận khi…
“Đúng rồi, có một điều tôi không hiểu, tại sao cô ấy lại muốn giấu anh dưới gầm giường?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nghĩ đến điều này, vì thế tò mò hỏi.
“Vì người nhà cô ấy đối xử với cô ấy không tốt, cô ấy sợ họ sẽ ném tôi ra ngoài”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Bạch Tinh Nhiên cười ha ha: “Cảnh gặp gỡ này mặc dù không phải rất lãng mạn nhưng rất thú vị”.
“Nhưng mà, cuối cùng cô ấy vẫn bỏ đi, biệt tăm biệt tích”.
Không gian lại lần nữa yên tĩnh.
Bạch Tinh Nhiên nhìn đau thương chợt thoáng qua trên mặt anh, mặc dù vẫn muốn nhân lúc anh bằng lòng nói hỏi nhiều hơn, nhưng trong lòng đột nhiên lại cảm thấy không nỡ, nên cười an ủi: “Thôi, anh cũng đừng buồn quá nữa, ai đó nói đúng, đời người ai mà chẳng gặp phải một vài người đểu cáng?”.
“Cô ấy không phải người đểu cáng”, con ngươi Nam Cung Thiên Ân tối sầm, không vui nhìn chằm chằm cô.
Dù cô ấy phụ bạc anh, anh vẫn không muốn người khác làm tổn thương cô ấy.
Trong tiềm thức, Nam Cung Thiên Ân nhớ nhiều nhất là cảnh tượng ngày xưa cô ấy giấu mình dưới gầm giường tận tình chăm sóc, chứ không phải lựa chọn bỏ đi biệt tăm sau khi nghe đồn về bệnh của anh.
Cho nên anh mới hận cô, đồng thời dù thế nào cũng không thể làm được việc không yêu cô, không nhớ cô.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, hơi ngượng ngùng: “Ặc… xin lỗi, tôi không có ý sỉ nhục cô ấy”.
Để không tiếp tục gợi lên việc đau lòng, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên đứng dậy khỏi ghế đá, cười tủm tỉm với anh nói: “Được rồi, việc đau lòng quá khứ chúng ta đừng nhắc nữa, đi thôi, tôi dẫn anh đến một nơi”.
“Đi đâu?”, Nam Cung Thiên Ân không hứng thú lắm.
“Đi rồi anh sẽ biết”, Bạch Tinh Nhiên thấy anh không động đậy, nên tiến lên khoác cánh tay anh kéo anh dậy khỏi ghế, lôi anh đi về phía cổng.
Mười phút sau, hai người đứng trước con phố ăn vặt người đông như kiến.
Thực ra lúc mới đến, Bạch Tinh Nhiên không chắc chắn con phố ăn vặt này còn hay không, giờ nhìn thấy nó không những vẫn còn, mà trông có vẻ còn tấp nập hơn trước, trong lòng vui không chịu được.
Nhớ lúc nhỏ đồ trong con phố ăn vặt này là đồ ngon nhất, nhiều nhất, giờ xem ra chắc cũng không kém gì ngày xưa mới đúng.
“Từng đến đây chưa?”, Bạch Tinh Nhiên xoay người, nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ nóng lòng muốn thử lắm rồi.
Quá lâu rồi chưa được ăn đồ ăn vặt ở đây, nhớ quá.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cảnh tượng người đông như kiến trước mặt, chân mày theo thói quen cau lại: “Cô nói chỗ tốt là chỗ này?”.
“Đúng vậy, tokoyaki trong này ngon lắm đó, đảm bảo anh chưa bao giờ ăn”, Bạch Tinh Nhiên không cần nghĩ cũng có thể đoán được, người cao sang như anh, dù thường xuyên đến Yên Thành cũng không thể chạy đến ăn đồ ăn vặt ở đây.
“Tôi không có hứng thú với đồ ăn vặt”, Nam Cung Thiên Ân khinh thường nói xong thì xoay đầu bỏ đi.
“Đừng mà!”, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt kéo anh về: “Thực sự ngon lắm, không lừa anh đâu”.
“Tôi nói rồi tôi không muốn ăn”.
Để người ta thấy đường đường tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Nam Cung mà lại chen chúc ở đây với một đống du khách ăn đồ ăn vặt, thì ra cái thể thống gì, hơn nữa, đồ ăn vặt ven đường trông không sạch sẽ.
“Khó khăn lắm mới đến một chuyến, anh không muốn ăn nhưng tôi muốn ăn”, Bạch Tinh Nhiên lấy cái kính râm anh kẹp ở cổ áo đeo lên mặt anh, sau đó khoác cánh tay anh cười mỉm chi nói: “Anh yên tâm đi, người ở đây, trong mắt trong lòng chỉ có mỹ thực thôi, không có ai để ý anh đâu”.
Nam Cung Thiên Ân không kịp tránh, đã bị cô cưỡng ép kéo vào đám đông. Với tính cách của anh, vung tay bỏ đi mới là bình thường, nhưng nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của Bạch Tinh Nhiên, anh chỉ đành dằn sự không vui xuống đáy lòng, tiến về phía trước với cô.
Chẳng mấy chốc, Bạch Tinh Nhiên đã một tay cầm xiên thịt cừu, một tay cá viên chiên ăn vô cùng hào hứng.
Thấy phía trước có bán bánh mỡ hành, cô quay người đưa xiên cá viên đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân: “Cầm hộ tôi cái”.
“Bẩn chết đi được, cô tự đi mà cầm”, Nam Cung Thiên Ân không vui.
“Một lát thôi”, Bạch Tinh Nhiên cố nhét xiên vào tay anh.
“Đã không cầm nổi rồi mà cô còn muốn mua?”, Nam Cung Thiên Ân lườm bóng lưng nhanh nhảu tiến về phía trước của cô, nghĩ bụng người phụ nữ này ăn giỏi quá rồi đó.
Bạch Tinh Nhiên mua hai miếng bánh mỡ hành, đưa một miếng cho anh: “Bánh mỡ hành ở đây cũng rất nổi tiếng, anh thử xem”.
“Tôi không ăn, cô tự ăn đi”.
“Thiếu gia…”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời trợn ngược mắt, sau đó chỉ vào một người đàn ông đeo chiếc túi LV kiểu mới: “Anh xem thử anh này xem, còn cả anh ấy nữa… cái người mặc jacket Armani ấy, người ta đều là người giàu có, cũng không có ai làm màu như anh. Nếu đã đến đây rồi thì phải nhập gia tùy tục, hãy nếm thử đặc sắc dân gian nơi đây mới không uổng chuyến đi này, nếu không thì anh từ xa xôi đến đây làm gì?”.
“Tôi đến làm việc”.
“…”
Bạch Tinh Nhiên hắng giọng, đổi cách: “Được rồi, vậy tôi hỏi anh, giờ anh đói không?”.
Giờ đã là 6 giờ chiều rồi, chính là giờ cơm, sao có thể không đói?