Phác Luyến Dao vừa gào thét, vừa giãy giụa, nhưng sức của cô ta vẫn thua tên ăn mày đó, nên không thế nào vùng vẫy ra được.
Hắn sắp hôn lên mặt rồi, hơi thở ghê tởm của tên ăn mày phả vào mặt cô ta, vừa tức giận vừa sợ hãi, khó khăn lắm cô ta mới giãy ra được, không kịp nghĩ gì cả, lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Nhìn thấy Phác Luyến Dao chạy còn nhanh hơn thỏ, khóe miệng Bạch Tinh Nhiên khẽ nhếch lên một nụ cười.
Phác Luyến Dao quay đầu lại, nhìn thấy cô cười, rồi lại nhìn sang tên ăn mày đang vẫy tay chào, tức đến xanh mặt.
"Bạch Tinh Nhiên!", cô ta nghiến răng thốt ra ba chữ.
"Sao? Chẳng phải các cô thích chơi ba cái trò hèn hạ này lắm mà.
Tôi chẳng qua chỉ là học lỏm được một chút thôi.
Giả vờ tàn tật lâu như vậy, chắc là vất vả lắm nhỉ?", Bạch Tinh Nhiên giễu cợt.
"Bạch Tinh Nhiên, cô đừng vội đắc ý!"
"Cô lại định giết người à?", Bạch Tinh Nhiên nhún vai: "Nếu có làm, thì nhớ làm sạch sẽ như hai năm trước, nếu không có khi cô còn chết thảm hơn tôi ấy"
"Bạch Tinh Nhiên, cô đừng vội lo cho tôi, có lo thì hãy lo cho đại thiếu gia của cô trước đi.
Chắc cô chưa biết bí mật đáng sợ đằng sau lời đồn về tình nhân định mệnh đâu nhỉ.
Chu Chu ba tháng nữa sẽ bị bà nội moi tim để cứu Tịnh phu nhân, giờ này cô ta bị nhốt trong nhà không trốn thoát được, đang hoảng loạn cực độ.
Để bảo toàn ^ được tính mạng, e là đến Nam Cung Thiên Ân cô ta cũng dám xnốnn tav đấv Khônn tin r.Ci cứ xuống tay đấy.
Không tin, cô cứ hỏi Nam Cung Thiên Ân thì biết", Phác Luyến Dao cười đắc ý, rồi chạy ra đường cái bắt taxi đi mất.
Bạch Tinh Nhiên nhìn theo chiếc xe, nụ cười trên môi cũng vụt tât, cô lại tiến ve ghế đá ngôi xuống.
Cô nhìn trân trân vào ánh đèn đường mờ ảo, tự cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, không ngờ có một ngày, cô lại bị cuộc sống ép trở thành một con người mưu mô như vậy.
Nam Cung Thiên Ân và Kiều Phong đều nói thích sự lương thiện của đều nói thích sự lương thiện của cô, nếu giờ họ nhìn thấy cô như bây giờ, liệu họ còn cho rằng cô lương thiện nữa không? Cô yếu ớt thở dài, đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị rời đi, vừa quay người lại, cô bất ngờ nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đứng sau lưng mình từ bao giờ.
Cô giật bẳn mình, lùi lại mấy bước nhìn anh hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Sau này muốn làm gì thì nói với anh là được, đừng tự mình hành động như vậy nguy hiểm lắm biết không?", Nam Cung Thiên Ân lo lắng trách.
Cung Thiên Ân lo lắng trách.
"Anh theo dõi tôi à?".
Bạch Tinh Nhiên tuy bực bội, nhưng cũng có phần lo lắng.
Không biết anh ở đây từ bao giờ? Đã chứng kiến được bao nhiêu phần sự việc rồi? Ban nãy còn nghĩ, không biết anh nhìn thấy sẽ nghĩ gì, vậy mà lại bị anh nhìn thấy thật.
"Không phải anh theo dõi em, mà là theo dõi cô ta".
Đúng là mấy ngày nay anh đã bảo trợ lý Nhan âm thầm điều tra cô ta, còn cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ta.
Lúc tối vừa nghe tin cô ta ở một mình với Bạch Tinh Nhiên, anh sợ cô xảy ra chuyện nên đã tức tốc chạy tới đây, không ngờ...
"Vậy anh nghe thấy hết rồi? Nhìn thấy hết rồi sao?"
"Lúc anh đến thì thấy cô ta đang chạy ra taxi rồi, quả nhiên là cô ta giả què thật".
May quá! Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, vậy là anh chưa nghe được gì cả.
Bạch Tinh Nhiên đang định quay người bỏ đi, thì bị Nam Cung Thiên Ân nắm lấy cổ tay giật ngược lại.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
"Nam Cung Thiên Ân anh định làm gì thế?"
"Em trước giờ chưa từng gặp Phác Luyến Dao, tại sao lại biết cô ta?"
"Em...", Bạch Tinh Nhiên á khấu.
"Em khôi phục lại trí nhớ rồi đúng không? Hay là trước giờ chưa từng mất trí nhớ, mà là cố tình giả vờ thôi?"
"Không có", Bạch Tinh Nhiên ấp úng: "Là... là lúc rơi xuống lầu mới nhớ lại"
"Vậy tại sao không nói cho anh biết?", Nam Cung Thiên Ân ngạc nhiên.
"Bởi vì., anh biết thì cũng đâu thay đổi được gì đâu.
Mọi chuyện đã qua rồi, giờ em và anh đều là những người đã có gia đình, không thể quay lại như trước được nữa"
"Sao lại không thể? Rõ ràng em biết cuộc hôn nhân giữa Kiều Phong với em là giả, là cậu ta lừa em, em vẫn muốn ở bên cạnh cậu ta sao?”, Nam Cung Thiên Ân tức tối nói.
"Chẳng phải anh cũng có Chu Chu rồi sao?"
"Em đang ghen à?", cơn giận của Nam Cung Thiên Ân bỗng tan biến, anh mỉm cười nói: "Anh thề với em, anh cưới Chu Chu chỉ là vì bà nội ép, anh không hề yêu cô ta, suốt hơn hai năm qua anh chưa hề động vào CÔ ta.
Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Tinh Nhiên, anh biết Chu Chu đã nhiều lần hãm hại em, anh cũng rất giận cô ta, chỉ là bây giờ anh không thể ly hôn với cô ta được, nhưng em yên tâm, chờ anh ba tháng, ba tháng sau nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em".
Ba tháng? Có phải là việc moi tim mà ban nãy Phác Luyến Dao nhắc đến? Lẽ nào anh thực sự nhẫn tâm để Chu Chu bị lão phu nhân moi tim sao? "Lão phu nhân thực sự sẽ moi tim cô ta sao?”, Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng hỏi.
"Em biết rồi à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: "Là Phác Luyến Dao nói.
Cô ta còn nói Chu Chu vì muốn toàn mạng, định ra tay với anh nữa"
"Em đang lo lắng cho anh đấy à?"
"Anh đừng đùa nữa được không? Anh còn đùa nữa em đi về", Bạch Tinh Nhiên bực bội nói.
"Được rồi, được rồi, không đùa nữa không đùa nữa.
Anh biết rồi mà, em yên tâm, anh sẽ cẩn thận, cô ta bị nhốt lại như vậy không làm gì được anh đâu"
"Dù sao thì cấn thận một chút vẫn hơn", Bạch Tinh Nhiên bỗng ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Thiên Ân, có thể sắp xếp cho em gặp cô ta khong?"
"Chu Chu á? Em gặp cô ta làm gì?"
"Anh không phải lo, anh cứ sắp xếp cho em là được rồi"
"Anh gặp cùng em được không?"
"Không, có những chuyện nói anh nghe không tiện”, Bạch Tinh Nhiên cau mày: "Sao hỏi nhiều thế? Rốt cuộc có đồng ý giúp em không?"
"Được, anh giúp, sao dạo này em hung dữ vậy chứ? Thấy anh yêu em chiều em nên muốn bắt nạt anh phải không?", Nam Cung Thiên Ân ghé sát vào mặt Bạch Tinh Nhiên trêu đùa.
Bạch Tinh Nhiên quay mặt đi: "Thiên Ân thiếu gia, mong anh hãy nghiêm túc một chút".
Nam Cung Thiên Ân quay người đi ra xe, trước khi lên xe không quên ngoái đầu lại gọi Bạch Tinh Nhiên: "Vậy thì Bạch tiểu thư, liệu anh có được vinh dự chở em về nhà không?".
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bước lên xe.
Ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Ân theo đúng hẹn đưa Chu Chu đến nhà hàng Tinh Duyên gặp Bạch Tinh Nhiên.
"Anh đưa em đến đây làm gì?", Chu Chu thắc mắc hỏi.
"Cứ vào đi rồi sẽ biết”.
Nam Cung Thiên Ân dẫn cô ta vào căn phòng cuối cùng trong góc của nhà hàng, Bạch Tinh Nhiên đã chờ sẵn ở đó.
Lúc bước vào, Chu Chu có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi vẫn cố lấy lại bình tĩnh hỏi Bạch Tinh Nhiên: "Sao cô lại ở đây?"
"Chu tiểu thư, mời ngồi", Bạch Tinh Nhiên nói xong thì ngước lên nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Thiên Ân, cảm ơn anh, anh đi ra đi"
"Cấn thận nhé, nếu có gì thì cứ gọi anh nhé", Nam Cung Thiên Ân lo lắng dặn dò.
"Cô ta có mang súng không?", Bạch Tinh Nhiên hỏi.
"Không"
"Thế có mang dao không?"
"Không"
"Vậy anh còn lo cái gì chứ? Mau đi ra đi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên, rồi lại nhìn sang Chu Chu, cuối cùng vẫn đành đi ra ngoài.
Chu Chu ngồi xuống đối diện Bạch Tinh Nhiên, cô cười nhẹ nói: "Chu tiểu thư, à không, đáng ra tôi phải gọi cô một tiếng em họ mới phải.
Nhớ năm đó cậu và mợ vì nuôi cô mà vất vả kiếm tiền, gửi cô lên thành phố ăn học đế sau này cô có thể gả vào một gia đình tử tế, cho bọn họ hưởng phúc.
Nhưng bây giờ, cô không những không thể cho bọn họ hưởng phúc, mà đến cái mạng của bọn họ cũng khó giữ.
Nghĩ đến việc họ vì cô mà mất mạng, cô không buồn sao?".
Mặt Chu Chu khẽ biến sắc, cơ thể khẽ run lên.
Mấy ngày nay cô ta cũng nghĩ nhiều đến việc này.
Tưởng tương nhà ho Chu sẽ đi theo vết xe đổ của nhà họ Bạch, cô ta lại không khỏi sợ hãi và đau khổ.
Rốt cuộc cô muôn cái gì?, cô ta trừng hai hốc mắt đỏ hoe nhìn Bạch Tinh Nhiên.
"Hay là chúng ta giảng hòa đi".
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!