Phát hiện (1)
"Đây là cái gì?", cô ta tức đến mức giọng nói rưng rưng.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, vội vàng kéo cổ áo lại khỏi tay cô ta, kéo kín tận cổ.
Trong lòng vừa hoang mang vừa lo sợ, vừa rồi cô tức lên lại quên mất kéo áo cho tử tế, rồi còn đế cho Bạch Ánh An nhìn thấy.
Làm sao bây giờ? Nếu đế Bạch Ánh An phát hiện ra tối qua cô cùng Nam Cung Thiên Ân.”
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, định kéo mẹ mình đi khỏi chỗ đó.
Bạch Ánh An giật cô lại, tức giận nói:
"Tao hỏi mày đây là cái gì?!".
Bạch Tinh Nhiên luống cuống, vừa giằng co vừa tức tối nói:
"Liên quan gì đến chị? Mau buông tay ra!".
Chu Tuệ và Hứa Nhã Dung đứng bên cạnh nhìn thấy cơ thế của Bạch Tinh Nhiên đầy những vết đỏ, cũng ngạc nhiên không kém, chu Tuệ vội vã hỏi:
"Tinh Nhiên, con bị sao thế?".
"Sao cái gì? Bà nói xem nó bị sao? Con gái bà tối qua vụng trộm với chồng tôi!", Bạch Ánh An quay người nhìn sang chu Tuệ nói:
"Không đúng, bà với nó cùng một giuộc với nhau đúng không? Bà đứng nhìn bọn họ vụng trộm với nhau đúng không? Bà già thối tha bà còn giả vờ không biết cái nỗi gì?!".
Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, may mà ở đây là góc hơi
xung quanh, may mà ở đây là góc hơi khuất nên không có mấy người đứng xem, đối diện với câu hỏi của Bạch Ánh An trong lòng cô cũng có chút chột dạ, cô lì mặt nói "Tôi không có!".
"Không có? Mày lại dám nói mày không làm thế à?", Bạch Ánh An tức quá, gần như gầm giọng hét lên:
"Nếu không mày nói xem những dấu vết đáng xấu hổ kia là từ đâu mà có? Là Lâm An Nam đế lại cho mày sao?".
"Bà nói xem tối qua có phải nó ở cùng Lâm An Nam không?", Bạch Ánh An quay sang hỏi Chu Tuệ.
Chu Tuệ lắc đầu:
"Không phải,
Ánh An cháu không được nhục mạ
Tinh Nhiên như vậy, tối qua nó ngủ ở nhà chứ không hề đi đâu cả".
"Không đi đâu cả? Cơ thể của nó sắp bị đàn ông chơi cho nát rồi mà bà còn không thấy à?", Bạch Ánh An vừa nói vừa kéo áo Bạch Tinh Nhiên.
Chu Tuệ không biết nói gì cả, theo như bà ấy biết thì tối qua Bạch Tinh Nhiên rõ ràng không đi đâu hết, nhưng vết tích trên người Bạch Tinh Nhiên thì là sao mà có được nhí?
Bạch Ánh An tức đến phát khóc, tối qua cô ta tốn bao nhiêu công sức làm một bữa tối lãng mạn với nến, tốn bao nhiêu công sức khiến Nam Cung Thiên Ân uống cốc rượu đó, kết quả thóc đem đi đãi gà rừng, bản thân cô ta lại bị một người đàn ông ghê tởm làm nhục.
Cô ta vừa nghĩ vừa tức, vừa nghĩ vừa cảm thấy không đáng!
Hứa Nhã Dung vừa rồi đã nghe thấy Bạch Ánh An kế chuyện tối qua, lúc này nhìn thấy vết tích trên người Bạch Tinh Nhiên, lại nhìn sang phản ứng của Bạch Ánh An, cũng đã hiếu được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đúng là mẹ nào con nấy, đúng là loại trơ tráo vô liêm sỉ!".
"Nếu không phải các người vô liêm sỉ trước, thì tôi làm sao mà bắt chước để vô liêm sỉ theo được?",
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không chịu được mà hét vào mặt cô ta:
"Nam Cung thiếu phu nhân, mong chị sau này trông chừng chồng chị cho tốt, đừng đế anh ấy đi lung tung nữa".
"Mày nói cái gì? Nếu không phải mày dụ dỗ anh ấy, làm sao anh ấy
mày dụ dỗ anh ấy, làm sao anh ấy lại.”
"Chị hiếu nhầm rồi, là anh ấy dụ dỗ tôi, chuyện này tôi cũng rất bực mình, cho nên mong chị hãy trông chừng anh ấy cho tốt, đế mắt đến anh ấy, cho anh ấy được thỏa mãn.
"Mày.” Bạch Ánh An tức đến phát điên, xông lên định đánh cô.
Bạch Tinh Nhiên nhanh tay đỡ lấy cánh tay của cô ta, quay người định đi khỏi.
Nhưng vừa quay người liền bị Lâm An Nam đứng sau khiến cô giật mình, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô trố mắt nhìn Lâm An Nam trước mặt, không biết anh ta đứng
trước mặt, không biết anh ta đứng sau cô từ lúc nào.
Sắc mặt anh ta lúc này sa sầm lại, cơ thế gồng lên, rõ ràng anh ta đã nghe được những điều không nên nghe.
Cô không biết phải đối diện với Lâm An Nam như thế nào, thế là cúi đầu đi nhanh qua rồi đến chỗ thang máy.
Thang máy vẫn đang ở tầng một, cô không chờ được, thế là quay người đi bằng lối cầu thang thoát hiểm.
"Tinh Nhiên, con đứng lại cho mẹ!", Chu Tuệ xấu hổ đến phát giận bước theo cô vào cầu thang thoát hiếm, gọi với bằng giọng ra lệnh sau lưng cô.
Bước chân Bạch Tinh Nhiên dừng
Bước chân Bạch Tinh Nhiên dừng lại, nhưng không quay đầu, cũng không còn mặt mũi nào mà quay đầu lại nữa.
Chu Tuệ đi tới, nhìn chằm chằm vào vào cô rồi hỏi với giọng rưng rưng:
"Những gì cô ta nói có phải thật không? Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Với cả những vết kia trên người con.
..., Chu Tuệ giật cổ áo cô xuống, giật mạnh hơn cả Bạch Ánh An lúc nãy.
Chỉ nghe thấy một tiếng 'xoẹt', áo rách luôn.
"Con nói đi! Rốt cuộc chuyện là thế nào?", Chu Tuệ trừng mắt nhìn những vết đỏ tím trên vai cô hét lên.
Bạch Tinh Nhiên mấp máy môi,
Bạch Tinh Nhiên mấp máy môi, nhưng lại không nói nên lời.