Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 207: Chương 207: Có phải ngồi tù không? (1)




"Yên tâm đi, hắn sẽ không chết đâu", anh dịu giọng an ủi.

"Sao có thể, hắn chảy nhiều máu như

vậy mà".

"Dù hắn chết thì cô là vợ tôi, lại đang mang thai, để cứu cô tôi đâm chết hắn cũng có thể hiểu được. Cùng lắm thì bị phán tội tự vệ chính đáng nên ngộ sát, không có gì to tát đâu".

"Ngộ sát... vậy phải đi tù bao nhiêu năm?", cái cô quan tâm từ đầu tới cuối là việc này.

Vì cô không thể để Nam Cung Thiên Ân bị bắt vào tù vì cô, cũng không dám tưởng tượng Nam Cung Thiên Ân bị bắt đi tù là cảnh tượng thế nào, anh có thể chịu được loại khổ sở đó không?

"Là do gã ăn xin sàm sỡ trước, có lẽ không cần ngồi tù”, để an ủi cô, anh thuận miệng bịa đại.

"Thật không?".

"Thật".

Vì thế, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng hơi yên tâm, không phải ngồi tù thì tốt!

Nam Cung Thiên Ân đứng dậy đi đến máy lọc nước rót cốc nước nhét vào tay cô: "Uống chút nước cho bình tĩnh lại đã, đừng tự dọa chính mình nữa".

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một cái, nhận cái cốc trong tay anh uống một hớp, dòng nước ấm chảy qua cổ họng, ấm vào tận tim, quả nhiên cô bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng nhớ ra hỏi anh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh hỏi: "Đúng rồi, sao anh lại ở đây?".

Nam Cung Thiên Ân tựa người vào lưng ghế, giấu đi vẻ mất tự nhiên sâu trong mắt nói: "Trùng hợp đi qua".

"Vậy à? Trùng hợp thế ư?".

"ừm", Nam Cung Thiên Ân đáp lại, không nói với cô, thực ra anh vẫn luôn đi theo cô, sau đó lúc đi ngang qua cô định về nhà, thì trùng hợp để ý thấy gã ăn mày ven đường. Cũng không biết là tại sao, thế mà anh lại quay đầu xe ở chỗ đèn giao thòng phía trước, vòng lại phía sau cô.

Chắc là thần giao cách cảm, anh thấy gã ăn mày kia thì cảm thấy cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, quả nhiên, đến khi anh vòng xe lại, cô đang bị gã súc sinh đó sàm SỠ.

"Cảm ơn nhé", Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ mặt cảm kích, nếu không có anh thì hậu quả khó mà tưởng tượng được!

"Chỉ biết cảm ơn có ích gì chứ?", Nam Cung Thiên Ân bực mình liếc cô: "Phải học được cách bảo vệ bản thân mới có ích chứ?".

Bạch Tinh Nhiên áy náy cúi gằm đầu, cô cũng không ngờ trên con đường này lại có ăn mày, càng không ngờ ăn mày sẽ tấn còng người ta. Nếu biết trước thì cô chắc chắn sẽ không ra ngoài một mình.

"Tôi chỉ... định đến siêu thị phía trước mua ít đồ", cô cúi đầu nói khẽ.

"Đường tối om thế này, dù muốn mua đồ thì cũng không thể tự đi một mình chứ?".

"Lần sau tôi sẽ không thế nữa".

Nam Cung Thiên Ân ngừng một lát, nói: "Nếu đến cả năng lực tự chăm sóc mình cũng không có, thì chi bằng cô về nhà Nam Cung còn hơn".

"Tôi nói rồi, lần sau tôi sẽ không thế

"Tôi nói rồi, lần sau tôi sẽ không thế nữa", Bạch Tinh Nhiên vội nói.

Ve nhà Nam Cung? Không đời nào! Khó khăn lắm cô mới ra khỏi nơi đóđược.

Nam Cung Thiên Ân thấy cô từ chối dứt khoát như vậy cũng không tiện nói gì nữa, dù sao thì hai người đã giao hẹn rồi.

Nói thực, thấy dáng vẻ của cô hôm nay, anh thực sự có cảm giác muốn đưa cô về nhà Nam Cung, dù sao thì ở nhà Nam Cung ít nhất cô rất an toàn.

Bạch Tinh Nhiên thấy anh nổi giận thì tiếp tục giải thích: "Đây chỉ là việc ngoài ý muốn, dù sao không phải ăn mày nào cũng biến thái như vậy".

Nam Cung Thiên Ân cũng chẳng buồn mắng cô nữa, nghiêm túc nói một câu với cô: "Nếu lần sau còn không biết nguy hiểm thế này thì ngoan ngoãn về nhà Nam Cung cho tôi".

Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn gật đâu.

Nam Cung Thiên Ân lại nói tiếp: "Còn nữa, giờ bụng cô to đến mức không chăm sóc nổi bản thân, thì đừng có cậy mạnh đi chăm sóc mấy đứa bé kia nữa".

Bạch Tinh Nhiên vừa nghe anh nói vậy thì ngay lập tức ngẩng đầu nói: "Không, tôi tiện chăm sóc chúng lắm, hơn nữa bọn chúng rất ngoan, hầu như không cần tôi bận tâm".

"Tôi nói không được".

"Tôi...".

Lúc này, trợ lý Nhan đột nhiên đi tới, Bạch Tinh Nhiên thấy cô ấy thì chỉ đành ngậm miệng.

Trợ lý Nhan nhìn hai người một cái, quan tâm hỏi han: "Hai người vẫn ổn chứ?”.

"vẫn Ổn", Bạch Tinh Nhiên trả lời vấn đề

của cô xong thì ngay lập tức sốt ruột hỏi: "Gã ăn mày kia thế nào rồi?".

"Não bị tổn thương nặng, nhưng bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi", trợ lý Nhan nói.

"Thật à?", Bạch Tinh Nhiên vui mừng.

Qua giai đoạn nguy hiểm rồi, vậy có nghĩa là Nam Cung Thiên Ân sẽ không trở thành tội phạm đâm chết người, cũng không cần ngồi tù, tốt quá đi mất!

Nam Cung Thiên Ân thấy niềm vui trong mắt cô, bật cười nói: "Sao cô còn vui hơn cả tòi thế?".

"Đương nhiên rồi, việc này do tôi gây nên, tôi không muốn liên lụy anh mà", Bạch Tinh Nhiên hưng phấn nói.

Trợ lý Nhan lại nói: "Thiên Ân thiếu gia, phía bệnh viện đã giải quyết xong rồi, xe cũng đưa đi bảo dưỡng rồi, bên này thì

sao? Lấy lời khai xong chưa? Hay là tôi ở lại giải quyết nốt, hai người về nghỉ ngoi trước đi".

"Làm xong hết rồi". Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

"Nếu đã không còn việc gì thì tôi đưa hai người về trước vậy", trợ lý Nhan nói.

Bạch Tinh Nhiên theo Nam Cung Thiên Ân cùng ra khỏi đồn cảnh sát, trợ lý Nhan đã đỗ xe ở cửa, đồng thời đã mở cửa cho họ.

Bạch Tinh Nhiên nhìn chiếc xe một cái, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh, bỗng không biết mình có nên lên xe không. Nhỡ trợ lý Nhan trực tiếp đưa cô và Nam Cung Thiên Ân về nhà Nam Cung thì làm sao? Cô muốn đi ra nữa chắc sẽ rất khó.

Trợ lý Nhan thấy cô do dự không muốn lên xe, thì đỡ cửa mỉm cười với cô nói: "Thiếu phu nhân sao thế? vẫn không muốn về nhà à?”.

"Tôi... tự tôi về là được", cô há miệng lắp bắp nói.

Trợ lý Nhan nhìn Nam Cung Thiên Ân, hiển nhiên đang đợi xem anh có quyết định gì-

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng lên tiếng, nói với Bạch Tinh Nhiên: "Lên xe đi, tiện đường đưa cô về".

Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân, trong lòng cứ hơi bất an, dù sao Nam Cung Thiên Ân vốn đã là người vui giận thất thường, ép cô về nhà Nam Cung cũng không phải không có khả năng.

"Sao? Không muốn lên?", Nam Cung Thiên Ân liếc cô: "Hay là cô muốn bị ăn mày ven đường sàm sỡ tiếp?".

"Đương nhiên không phải", Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bị một gã ăn mày ôm chặt, sờ soạng, là cô vẫn còn sợ hãi, khiến dạ dày cũng hơi buồn nôn.

Đúng lúc cô không biết làm thế nào thì ngoài sân của đồn cảnh sát đột nhiên có một chiếc xe thong thả lái tới, là xe riêng của Hứa Nhã Dung.

Xe vừa đỗ, Hứa Nhã Dung đã ngay lập tức đẩy cửa bước xuống, kéo tay Bạch Tinh Nhiên đau lòng trách mắng: "Con gái cưng của mẹ, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, ở nhà là được rồi, cứ muốn đến trại trẻ mồ côi ở bằng được, con xem con đi...".

Bà ta lau nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: "May mà con và bé không sao, nhỡ mà có chuyện gì thì con bảo mẹ làm sao ăn nói được với lão phu nhân và Thiên Ân thiếu gia chứ?".

Bạch Tinh Nhiên chỉ nhìn bà ta, chẳng nói gì, vì cô biết Hứa Nhã Dung có năng lực diễn một mình.

Quả nhiên, Hứa Nhã Dung cũng không

Bạch Tinh Nhiên chỉ nhìn bà ta, chẳng nói gì, vì cô biết Hứa Nhã Dung có năng lực diễn một mình.

Quả nhiên, Hứa Nhã Dung cũng không cần Bạch Tinh Nhiên phối hợp, tiếp đó lại chuyển sang Nam Cung Thiên Ân áy náy nói: "Xin lỗi nhé, Thiên Ân thiếu gia, tại mẹ không chăm sóc tốt cho Ánh An, haiz, đều tại con bé này tốt bụng quá, cứ muốn ở cùng với mấy đứa trẻ mồ côi kia. Nhưng Thiên Ân thiếu gia yên tâm, sau này mẹ chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt, sẽ không để nó đi lung tung nữa".

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.