Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Trương lại là những tiếng nổ dữ dội, âm lượng lớn kinh khủng.
Các nhân viên ở khu vực làm việc nghe thấy ông ta nổi giận, ai cũng cúi dầu không dám nói gì.
Bạch Tinh Nhiên đứng dậy cầm cốc đến phòng trà nước rót nước lọc, nghe thấy hai cô gái phòng kinh doanh oán trách trong phòng trà nước:
"Tôi cảm thấy lần này tổng giám đốc Trương đúng là hơi quá đáng, cô cảm thấy Tập đoàn Nam Cung sẽ chấp nhận đơn hàng của công ty chúng ta sao? Trên đời này có biết bao công ty thời trang danh tiếng tranh nhau muốn hợp tác với họ,
chúng ta lấy gì để cạnh tranh với người ta chứ?”
"Đúng đó, đừng nói là chị Phương, đổi thành tổng giám đốc Trương đích thân đi chắc chắn cũng sẽ bị đuổi về thẳng thừng ấy chứ".
"Tôi nghe nói đòng phục nhân viên trong Tập đoàn Nam Cung rất tí mí, hơn nữa bao lâu nay đều là hợp tác với công ty Y Tinh, dù là hết hạn hợp đồng thì chưa chắc người ta sẽ đổi công ty thời trang khác".
Bạch Tinh Nhiên rót một cốc nước, xoay đầu nhìn hai người hỏi:
"Đơn hàng của Tập đoàn Nam Cung số lượng lớn không?”
Sau khi tan làm, Bạch Tinh Nhiên và mọi người cùng đi xuống tầng.
Xe của Kiều Phong đã đỗ ở ven đường của cửa tòa nhà, cô nhìn đồng hồ, Tiếu Vãn Nhiên sắp tan học rồi, bước chân bất giác cũng nhanh hơn.
Cô mở cửa xe ngồi vào, sau đó nghiêng người hôn lên môi Kiều Phong một cái, cười tủm tỉm nói:
"Xin lỗi, đế anh chờ lâu rồi".
"Không có, anh cũng vừa đến", Kiều Phong xoa tóc cô, nói với chú Lưu ở ghế lái:
"Lái xe đi, chú Lưu".
Chú Lưu gật đầu, điều chỉnh vô lăng lái thẳng vào dòng xe cộ, đi về phía trường mầm non Yêu Trẻ.
Trong một chiếc Sedan màu đen phía đối diện, đôi môi mỏng của Nam Cung Thiên Ân mím chặt, biếu cảm trên mặt hơi lạnh nhạt.
Từ lúc ra khỏi tòa nhà đến khi vui vẻ lên chiếc xe màu trắng bạc, rồi thân mật hôn người đàn ông trên xe, hành động của Bạch Tinh Nhiên rơi hết vào tầm mắt anh không thiếu cái gì.
Anh không nhìn rõ mặt của người đàn ông trên xe, nhưng lại có thế cảm giác được người đó vô cùng yêu thương cô, như cô yêu người đó vậy.
Nhìn thấy hình ảnh ấm áp ấy, không biết tại sao, trong lòng anh lại nhen nhóm cảm giác không biết là ghen tị hay hâm mộ.
"Thiên Ân thiếu gia....”
trợ lý Nhan ngồi ở ghế trước nói:
"Y tiếu thư đi làm ở công ty tên là Đồng phục Vĩnh Tường ở trong đó, giám đốc kinh doanh của công ty này cũng không biết có được tin tức chúng ta định ngừng hợp tác với Y Tinh từ đâu, hôm nay còn chặn xe tôi".
"Cô ấy làm việc gì trong đó?”
Nam Cung Thiên Ân hỏi.
"Thiết kế thời trang".
"Vậy cô trả lời giám đốc kinh doanh của ho thế nào?”
"Tôi suýt nữa đã đâm phải cô ta, hết cả hồn, bảo vệ trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi gara của Tập đoàn Nam Cung".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không nói gì nữa.
Trợ lý Nhan nhìn anh trong gương chiếu hậu, dè dặt nói:
"Vừa nãy người trên xe chắc là chồng cô ấy, hai người có vẻ rất thân mật".
"Chồng cô ấy làm gì?”
"Việc này hiện vẫn chưa biết", cô ấy chí cầm tên và số chứng minh thư của Y Lâm đi điều tra thông tin cá nhân của cô, những cái khác vẫn chưa kịp điều tra.
Cô ấy nói tiếp:
"Nhưng có vẻ khá giàu có, chiếc xe vừa nãy phải mấy triệu".
Đợi một lúc không nghe thấy câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân, nên trợ lý Nhan hỏi:
"Cần điều tra thông tin về chồng cô ấy không?”
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, lắc đầu:
"Không cần, việc này không quan trọng".
Không biết là vì không muốn điều tra hay cố tình né tránh, tóm lại anh chẳng muốn biết việc về chồng cô chút nào.
Có lẽ là trong tiềm thức anh hi vọng cô độc thân, không có ông chồng vừa gặp là đã hôn môi với cô.
Trợ lý Nhan hiếu trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng không nhắc nhiều vê chủ đề này nữa, đối đe tài hỏi:
"Thiên Ân thiếu gia... tiếp theo anh định đi đâu?
Tôi đưa anh về nhà tổ được không?”
Nam Cung Thiên Ân khẽ hít một hơi, nói:
"Về nhà cô trước, sau đó để xe cho tôi là được".
"OK", trợ lý Nhan khởi động xe lên đường.
Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong cùng đến nhà trẻ đón Tiếu Vãn Nhiên tan học, Bạch Tinh Nhiên từ xa đã nghe thấy Tiếu Vãn Nhiên đang cãi nhau với bạn, nên đi nhanh tới.
Vừa vào phòng học đã thấy Tiếu Vãn Nhiên khóc mà nước mắt giàn giụa, miệng còn không phục nói:
"Bố tớ rất thương tớ".
"Nếu cậu có bô' thì tại sao chưa bao giờ thấy đến đón cậu tan học?”
một cô bé làn da ngăm đen phản bác.
"Miên Miên! Không được nói nữa, mau xin lỗi Vãn Nhiên!", cô Phương một tay bế Tiểu Vãn Nhiên, một tay kéo cô bé tên Miên Miên kia yêu cầu cô bé xin lôi.
"Con không xin lỗi", Miên Miên chống đối hất văng tay cô Phương, cứng đầu nói:
"Con có nói sai đâu! Bạn ấy vốn không có bố mà".
"Vãn Nhiên có bố, con chưa từng gặp thôi, hơn nữa dù Vãn Nhiên không có bố thật thì con cũng không thế nói người ta thế hiếu không?”
cô Phương nhẹ nhàng khuyên, bị hai đứa trẻ quậy cho toát hết cả mồ hôi.
"Có chuyện gì thế?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn mọi người hỏi.
Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên vào, Tiểu Vãn Nhiên ngay lập tức chạy đến ôm cô khóc nức nở.
"Sao vậy? Sao lại khóc thương tâm thế này?”
Bạch Tinh Nhiên một tay bế Tiểu Vãn Nhiên, một tay lau nước mắt trên mặt cho cô bé.
Cô Phương xoay người, áy náy ra mặt giải thích:
"Chị Kiều, là thế này, tiết mục biếu diên của Tểt thiểu nhi đã sắp xếp xong rồi, hôm nay bạn Miên Miên đột nhiên nói mình không diễn cô bé lọ lem, muốn diễn công chúa Bạch Tuyết, Tiếu Vãn Nhiên không muốn đổi với cô bé, hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau".
"Bạn ấy nói con không có bố, bạn ấy mới không có bố ấy", Tiếu Vãn Nhiên không vui nói.
"Này, cái con ranh này nói chuyện kiểu gì thế? Ai không có bố?”
một người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên đứng ra, bực dọc nói.
Bạch Tinh Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ nhìn làn da thôi là biết chính là mẹ của bạn nhỏ Miên Miên, cô ôm chặt Tiếu Vãn Nhiên sợ hãi đang rúc vào lòng mình, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó nói:
"Trẻ con cãi nhau người lớn sốt ruột cái gì? Nói đúng lắm, ai không có bố? Bố của Vãn Nhiên đang đợi ở cổng kìa, con nhà chị sao có thế tùy tiện mắng người khác không có bô' chứ?”
Người phụ nữ đó bị cô chặn cho
cứng họng.
"Xin lỗi, mọi người đừng cãi nữa, đều tại tôi, không sắp xếp tốt..., cô giáo Phương cứ xin lỗi mãi.
“Vốn dĩ là lỗi của cô!", người phụ nữ đó bị Bạch Tinh Nhiên chặn cho một bụng tức, đổi sang trách cô Phương:
"Cô có ý gì? Cô thấy con tôi đen nên cố ý cho nó diễn cô bé lọ lem gì đó chứ gì? Con nhà tôi sao lại không diễn được công chúa Bạch Tuyết chứ?”
"Không phải vậy....”"Tôi nói cho cô biết, Miên Miên nhà tôi ở nhà được mọi người chiều như công chúa, là cục cưng của chúng tôi, sao đến đây lại bị cô chê chứ?”
Người phụ nữ đó dồn ép người ta, khiến cô Phương không dám nói câu nào.
Bạch Tinh Nhiên thấy cô Phương khá đáng thương, nên dắt Tiểu Vãn Nhiên đang khóc thút thít nói:
"Vãn Nhiên, sao con lại khóc?”
"Bạn ấy muốn cướp công chúa Bạch Tuyết của con, còn mắng con không có bố”, Tiếu Vãn Nhiên thút thít nói.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!