"Vì lần trước khi anh về nhà tổ, bà nội đã nói với anh một câu, bà nói là giờ bà đã gần đất xa trời, mỗi lần gặp anh đều có thế là lần gặp cuối. Mà giờ anh là người thân duy nhất của bà, cũng là người bà đã vất vả nuôi khôn lớn thành người, em có thế hiếu được tâm trạng của anh khi nghe được những lời nói đó không?".
Ánh mắt của anh dần dần tối lại, có bi thương, có bất lực.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng gật đầu, giơ tay nâng khuôn mặt đẹp trai của anh lên: "Em hiếu được, em cũng biết bà nội lam bat cứ điêu gì đều la VI muốn tốt cho anh, cho nên anh yên tâm, cho dù bà nội có làm gì em, có
nói gì em, em đều không đế bụng đâu, em sẽ cùng anh ở đây, cho dù bà có đánh em hay chửi em, thì em có chết cũng không đi".
"Thật không?".
"Một bất ngờ nho nhỏ giúp em
xóa bỏ hết tâm trạng không vui", Nam Cung Thiên Ân khởi động xe, dần dần lái ra khỏi cổng chính của nhà tổ.
Chiếc xe lái về phía sân bay, cuối cùng đỗ trong bãi đỗ xe của sân bay quốc tế, Bạch Tinh Nhiên đừng trong xe nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên đã hiểu ra gì đó. Nhưng cô vẫn giả vờ hỏi với vẻ khó hiếu: "Anh đưa em đến đây làm gì thế?".
"Em không đoán ra được sao? Còn giả VỜI", Nam Cung Thiên Ân đưa tay gõ lên mũi cô.
Bạch Tinh Nhiên lập tức nhảy lên người anh, hai tay ôm chặt cổ anh vui mừng hét lên: "Chẳng phải anh nói với em rằng tuần sau họ mới về sao? Sao lại là hôm nay? Đáng ghét, đồ lừa đảo!”!
"Cho nên mới nói là bất ngờ mà", hai tay Nam Cung Thiên Ân đỡ người cô: "Thế nào? Đủ bất ngờ chưa?".
"Bất ngờ quá đi".
"Tâm trạng vui chút nào chưa?".
Thực ra khi nghe những lời anh nói xong, sự buồn bã trong lòng cô đã tiêu tan, không còn chút oán trách gì lão phu nhân nữa.
"Đi thôi, mình đi vào trong", Nam Cung Thiên Ân buông cô xuống khỏi người anh.
"Mấy giờ máy bay hạ cánh thế?".
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Năm giờ hạ cánh", Nam Cung Thiên Ân đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đúng lúc rồi đấy".
Hai người cùng đi đến cửa đón hành khách, Bạch Tinh Nhiên chạy sang phía cửa hàng hoa tươi mua một bó hoa tươi ôm vào người, sau đó ngó đầu vào trong lối ra đế trông ngóng.
Nam Cung Thiên Ân thấy nụ cười vui mừng trên khuôn mặt cô, bất giác cũng cười lên theo, anh vừa cười vừa giơ cánh tay lên ôm vai cô, cùng cô chờ Tiếu Ý đi ra.
Chờ hơn mười phút, cuối cùng cũng vang lên thông tin chuyến bay từ nước Pháp về, chờ thêm mười phút nữa, Tiểu Ý và Chu Tuệ và một bóng người đàn ông nữa xuất hiện trước
mặt hai người.
Sau khi Tiếu Ý nhanh mắt phát hiện ra Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân, lập tức chạy nhanh đến, vừa chạy vừa hét: "Chị, anh rế... em ở đây!".
"Tiểu Ý...!", Bạch Tinh Nhiên dang tay ôm cơ thế bé nhỏ của cậu bé vào lòng, ôm chặt một lúc rồi buông ra, xoa đầu cậu bé cười nói: "Thằng nhóc này mới hơn một tháng không gặp đã béo lên rồi, chúc mừng em đã khỏe mạnh về nhà", cô đưa bó hoa đặt vào lòng Tiếu Ý.
Tiểu Ý đưa bó hoa lên mũi ngửi: "Thơm quá, cảm ơn chị".
"Anh rế, em cũng nhớ anh lắm...", Tiếu Ý đi ra khỏi lòng Bạch Tinh Nhiên, quay sang sà vào người Nam Cung Thiên Ân.
"Chúc mừng em đã khỏe mạnh trở về", Nam Cung Thiên Ân đón lấy cơ thế cậu bé rồi ôm lại, mím cười nói lại câu Bạch Tinh Nhiên vừa nói.
Bạch Tinh Nhiên quay sang chu Tuệ, tươi cười nói: "Mẹ, bệnh của Tiếu Ý cuối cũng cũng khỏi hẳn, chúng ta không bao giờ phải lo lắng nữa".
"Đúng thế, cuối cùng cũng đã khỏi", Chu Tuệ gật dầu, quay sang nói với Nam Cung Thiên Ân: "Chuyện này phải cảm ơn Thiên Ân thiếu gia, là cậu ấy đã khiến Tiếu Ý được bình phục khỏe mạnh như vậy".
"Đều là người một nhà không cần khách sáo đâu", Nam Cung Thiên Ân
cười nhẹ.
Chu Tuệ gật đầu, kéo tay Bạch Tinh Nhiên hỏi: "Hai đứa thì sao, dạo này vẫn tốt chứ?".
"Khá tốt ạ", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười quay sang nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái: "Mẹ không thấy sao, con và Thiên Ân thiếu gia vẫn như ngày đầu mà".
"Mẹ thấy rồi", Chu Tuệ cười một cái, nụ cười có hơi gượng gạo.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tiếu Ý ôm cổ Nam Cung Thiên Ân kêu lên: "Anh rế, em đói quá, em muốn ăn đùi gà".
"Được, anh đưa em đi ăn đùi gà", Nam Cung Thiên Ân đặt cậu bé xuống, đổi sang dắt tay cậu bé đi ra
khỏi cửa sân bay.
"Mẹ, đi thôi", Bạch Tinh Nhiên khoác cánh tay chu Tuệ đi theo.
Chu Tuệ nhìn Nam Cung Thiên Ân và Tiếu Ý vui cười nói chuyện với nhau, liền quay sang nói với Bạch Tinh Nhiên: "Mẹ thấy Thiên Ân thiếu gia rất thích trẻ con đấy, hai đứa không định sinh một đứa à?".
Nói đến chuyện này, Bạch Tinh Nhiên lại nhớ đến chuyện tốt bị Chu Chu phá hỏng, cô hít nhẹ một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mỉm cười nói: "Cứ thuận theo tự nhiên thôi mẹ".
Chu Tuệ gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng con cái có thế không cần vội đâu, chờ hai năm nữa, tình cảm ổn định thì tính chuyện con cái sẽ tốt hơn".
"Mẹ, mẹ không thấy à, tình cảm của chúng con bây giờ ổn định lắm", Bạch Tinh Nhiên lắc cánh tay Chu Tuệ nói: "Con thấy mẹ vẫn không tin tưởng Thiên Ân thiếu gia lắm, chẳng phải con đã nói với mẹ rồi sao, đừng bị vẻ lạnh lùng bên ngoài của anh ấy làm cho sợ, thực ra bên trong anh ấy kiểu ngoài lạnh trong nóng đó".
Nói đến vế sau, cô cố tình nói nhỏ giọng xuống, nhưng vẫn bị Nam Cung Thiên Ân đi phía trước nghe được.
Anh quay đầu lại, Bạch Tinh Nhiên lập tức bịt miệng cười hì hì với anh: "Em xin lỗi, em chỉ là nói sự thật thôi mà".
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nhíu mày một cái, biếu cảm đó rõ ràng đang muốn nói: Tối nay sẽ chết với anh!
Câu nói này dạo gần đây đã sắp trở thành câu cửa miệng của anh rồi, Bạch Tinh Nhiên cũng đã quá quen thuộc, thế là cô làm mặt xấu đáp lại anh.
Nam Cung Thiên Ân đưa mọi người đến một nhà hàng có đùi gà đế ăn tối, rồi sau đó về chung cư Hương Đê.
Lần trước ờ trong chung cư của Lâm An Nam, lần này lại đổi sang ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân, chí cách nhau một bức tường, đừng nói Chu Tuệ và Bạch Tinh Nhiên cảm thấy ngại ngùng, đến Tiếu Ý cũng không nhịn được hỏi: "Chị, nhà chú... An Nam có người ở không?".
Lần trước ờ trong chung cư của Lâm An Nam, lần này lại đổi sang ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân, chí cách nhau một bức tường, đừng nói Chu Tuệ và Bạch Tinh Nhiên cảm thấy ngại ngùng, đến Tiếu Ý cũng không nhịn được hỏi: "Chị, nhà chú... An Nam có người ở không?".
Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên ra hiệu cậu bé im miệng, rồi lí nhí nói: "Anh rế của em không thích chú An Nam, cho nên sau này em không được nhắc cái tên này trước mặt anh ấy biết chưa?".
"Em biết rồi", Tiếu Ý bịt miệng gật đầu.
Nam Cung Thiên Ân không phải là không nghe thấy hai chị em cô nói chuyện, chỉ là không muốn để ý thôi.