“Sao lại là lại cưới?”, Bạch Tinh Nhiên Cạn lời.
“Lẽ nào không phải sao? Đây là lần thứ ba rồi đấy”, Diêu Mỹ đảo mắt nói: “Cậu nói
xem lần này mình nên hay không nên đưa phong bì nữa đây?”.
“Không cần đưa nữa đâu”, Bạch Tinh Nhiên hi hi cười: “Lần này không mời ai hết,
chỉ hai cậu và một người chủ hôn thôi”.
Tô Tích vừa nghe thấy câu nói đó lập tức giận dữ: “Thế này cũng qua loa quá đấy?
Nam Cung Thiên Ân anh ta nghĩ gì vậy? Không muốn tổ chức thì đừng tổ chức nữa,
còn tổ chức kiểu vậy!
“Là mình yêu cầu đấy”, Bạch Tinh Nhiên lập tức kéo cô ấy ngồi lại xuống ghế rồi
nói: “Cậu đừng kích động vội, nghe mình nói nè”.
Sau khi kéo Tô Tích ngồi xuống ghế xong, cô mới nói tiếp: “Chẳng phải là các cậu
dạy mình cần dùng chút thủ đoạn sao, giờ mình đang dùng thủ đoạn đây. “Thủ
đoạn này của cậu thì có tác dụng quả gì”, Tô Tích ngắt lời cô. “Cậu muốn tổ chức
thì tổ chức cho tử tế, thông báo cho tất cả mọi người, để con đi kia mở to mắt ra mà
nhìn tình cảm giữa cậu và Nam Cung Thiên Ân, để có ta biết điều mà rút lui!”.
“Mình hiểu ý của cậu, nhưng mình không muốn vì chuyện này khiến lão phu nhân
tức giận, giờ bà ấy đã hận mình thấu xương rồi, chắc chắn sẽ không đồng ý để bọn
mình tổ chức đám cưới, nếu mình cố chấp đòi tổ chức thì chỉ khiến mâu thuẫn giữa
Thiên Ân và lão phu nhân càng căng thắng thôi, mình không muốn liên lụy đến
Thiên Ân”.
“Với cái tính cách nghĩ trước nghĩ sau này của cậu, thì chỉ có thất bại thôi”, Tôi
Tích lắc đầu, không nói gì nữa.
Diêu Mỹ nói chen vào một câu: “Đúng thế, mình ủng hộ tổ chức thật lớn,
“Hai cậu nghe mình nói đây”, Bạch Tình Nhiên nói to hơn. “Mình đang thông báo
với hai cậu đó, chứ không phải xin ý kiến của hai cậu, tóm lại là chín giờ sáng ngày
mai có mặt đúng giờ cho mình là được.
Tô Tịch và Diệu Mỹ nhìn nhau, bầu một không nói gì.
Buổi sáng thứ bảy, Bạch Tinh Nhiên liên nhận được vảy cưới của một công ty đó
may váy cưới nào đó, có từ tầng trên chạy xuống, nhận được chiếc váy cưới từ tay
nhân viên rồi trải ra xem, cô ngạc nhiên khi phát hiện chiếc váy cưới này chính là
mẫu mà chính tay có thiết kế.
Nam Cung Thiên Ân làm sao có thể
làm được chiếc váy trong ba ngày vậy?
Đúng là thần kỳ quá đi!
Thì ra sau khi ra khỏi cửa hàng váy cưới hôm đó, Nam Cung Thiên Ân cầm điện
thoại của cô để lấy bức ảnh trong điện thoại cô, đây là bất ngờ mà anh cố tình dành
cho cô sao?
Nếu thật là như vậy, thì cô thực sự rất
thích điều bất ngờ này.
“Bạch tiểu thư, chúng tôi cùng cô lên
thử chiếc váy cưới này nhé”, nhân viên
cười nói.
“Được” Bạch Tinh Nhiên gật đầu, dẫn bọn họ lên tầng,
Chiếc váy cưới rất vừa vặn với cô, là
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
một chiếc váy trắng không có nhiều tầng,không có đuôi dài, các đường chỉ rũ
xuống theo chiều chiếc váy. Phần eo váy được vây quanh bang những đóa hoa hồng
màu sâm-panh đang nở rộ, khiến chiếc váy càng thêm cổ điển hơn.
Nhân viên đặt vòng hoa cùng bộ với bộ váy cưới lên đầu Bạch Tinh Nhiên rồi cười
tươi nói: “Được rồi đó, Bạch tiểu thư”
Bạch Tinh Nhiên đứng dịch ra phía sau, nhìn mình trong gương trông như nàng
tiên hoa vậy, cô gật đầu một cách hài lòng, miệng còn bất giác thốt lên một câu:
“Thì ra mình cũng xinh đẹp đấy chứ.
“Bạch tiểu thư vốn rất xinh đẹp mà, ai
nói không xinh đẹp đâu”, nhân viên cười.
Nam Cung Thiên Ân chưa từng khen cô
xinh, Bạch Tinh Nhiên nghĩ thầm trong
bung.
Sau khi nhân viên rời khỏi, Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân,
phía đầu dây bên kia lập tức vọng đến tiếng cười cùng giọng nói của Nam Cung
Thiên Ân: “Em nhận được váy cưới chưa?”.
“Em nhận được rồi, cảm ơn anh yêu”
“Em quên gọi anh là chồng rồi.
“Cảm ơn chồng yêu a
“Ừ, đẹp không thể
“Đẹp lắm, giống hệt với kiểu mà em
thích”.
“Vậy thì được”.
“Phải rồi chồng, chị Hà gọi anh về làm gì thế? Anh có đến kịp trước chín giờ
không?”.
“Không có gì, chỉ là bà nội bị cảm thôi”.
“Bà nội bị cảm sao? Bà vẫn ổn chứ?”.
“Vẫn ổn, em bảo Tiểu Lâm đưa em đến nhà thờ trước, lát nữa anh sẽ qua đó”.
“Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận.
“Anh biết rồi, trang điểm xinh vào nhé”. Nam Cung Thiên Ân cười một cách ám
muội, rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Bạch Tình Nhiên nhìn đồng hồ, giờ mà đến nhà thờ thì hơi sớm,
nhưng cô đã cảm thấy nôn nóng lắm rồi, thế là bảo Tiểu Lâm đưa qua đó trước Đây
là nhà thờ duy nhất ở Châu Thành, rất rộng lớn và trang nghiêm.
Khi Bạch Tinh Nhiên đi vào trong, lập tức bị vẻ trang nghiêm ở bên trong làm cho
choáng ngợp, trong lòng cô dần dần trở nên xúc động.
Nhưng Tô Tích và Diêu Mỹ thì chẳng nghiêm túc chút nào, cứ cười hi hi ha ha đi từ
ngoài vào, vừa đi vào vừa trêu: “Ôi, đến sớm thật đấy, sợ mình không gả đi được
sao?”.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn hai người bạn của mình, thu lại cảm xúc kích động
lại rồi phản bác: “Nói gì vậy, mình đã gả đi rồi đấy nhé.
“Nếu đã biết mình đã không phải là cô dâu nữa, thì sao phải xúc động như thế?
Nhìn kìa, xúc động đến mức mắt đỏ hoe rồi kìa”, Diêu Mỹ đưa tay ra véo má cô một
cái.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Đáng ghét, không được sờ mặt mình đầu, người ta trang điểm rồi đấy”.
“XI, Nam Cung Thiên Ân hôn còn được, chúng mình động vào thì lại không được
“Đây gọi là trọng sắc khinh bạn”, Tô Tích tiếp lời
Bạch Tinh Nhiên mặc kệ hai cô bạn mình đang kêu ca, cô mỉm cười đi tới trước mặt
hai người xoay một vòng rồi cười tươi nói: “Nói thật xem, mình có xinh không?”,
nói xong, giọng nói thêm phần trịnh trọng: “Mình muốn nghe nói thật”.
Tô Tích và Diêu Mỹ nhìn nhau, híp mắt cười đồng thanh nói: “Vô cùng xinh đẹp!”.
“Thật không?”.
“Thật mà!”.
“Đúng là chị em tốt, mình yêu hai cậu”, Bạch Tinh Nhiên ôm mỗi người một cái.
Còn nửa tiếng nữa mới đến chín giờ, ba người ngồi trên ghế vừa cười vừa nói.
Hai mươi phút sau, người chủ hôn cũng đã đến.
Tô Tích đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ “Híc, anh nhà cậu rốt cuộc có thành tâm
không đáy, để mọi người phải chờ mình anh ta.
Bạch Tình Nhiên giải thích họ Nam Cung Thiên Ân “Nhà Nam Cung cách đây
thường mà”.
lòng cũng hơi thất vọng, còn nữa đến thời gian của buổi hôn Cung Thiên Ân chưa
có mặt, lẽ lại giống như trong phim, trong cuối cùng mới đẩy cửa chính ra, bất ngờ
sao?
trong lòng cô dễ chút, đồng thời đầu mong
Sau chờ mười phút, chuông điểm chín giờ, cánh cửa chính không bị ai đẩy như
trong tưởng bóng dáng của Nam Cung Thiên không đột nhiên xuất hiện như trong
Đến chủ hôn đứng trên lễ không kìm được hỏi: “Thiên thiếu sao vẫn chưa đến vậy?
Giờ lành
“Đúng thể có chuyện nhỉ, mình nói là ta không coi trọng mà”,
“Mau gọi điện cho anh ta Nhiên”, Tô Tích Giục. Bạch Tinh Nhiên vốn đang không
biết nên làm gì, thấy Tô Tích giục như vậy liền cầm điện thoại lên gọi vào số của
Nam Cung Thiên Ân. Phía đầu dây bên kia đã đổ chuông, chỉ là mãi không thấy ai
nghe máy.
Cô gọi liên tiếp mấy cuộc liền đều không ai nghe, bất đắc dĩ đành cúp máy.
“Sao thế? Không nghe máy à?”.
“Đúng thế”.
“Đào hôn?”, Diêu Mỹ mạnh dạn đoán.
“Không thể nào”, Bạch Tinh Nhiên lắc đâu.
Nam Cung Thiên Ân có cần thiết phải đào hôn sao? Rõ ràng là không cần phải như
vậy, hơn nữa vừa nãy gọi điện cho anh vẫn bình thường mà.
Trong lòng cô càng lúc càng thấy hoang mang, nghĩ bụng không phải là xảy ra
chuyện gì rồi chứ, hoặc lão phu nhân đã nhốt anh lại? Hi vọng là khả năng thứ hai l
Cô hít nhẹ một hơi, nhìn hai cô bạn thân hỏi: “Các cậu nghĩ liệu đã có chuyện gì?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tô Tích và Diêu Mỹ cũng không dám đoán bừa sợ đả
kích cô, Diêu Mỹ nói: “Chắc là tắc đường cũng nên, đang giờ cao điểm nên tắc
đường cũng bình thường mà”.
“Ừ, chẳng phải cậu nói là anh ta về căn nhà tổ rồi à? cũng có thể là bị cấm túc ở nhà
tổ rồi”, Tô Tích nói.