Nói xong, cô không để ý Nam Cung Thiên Ân đang sầm mặt đi từ trên xuống, xoay
người bèn đi ra cổng.
Sau khi nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra, Chu Chu xoay người, nhìn chăm chăm Nam
Cung Thiên Ân nói bằng vẻ bất đắc dĩ và buồn bã: “Làm sao đây, Thiên Ân, Tình
Nhiên vẫn đang hiểu nhầm chúng ta”.
“Không sao, cô ấy chỉ giận dỗi mấy hôm là hết”, Nam Cung Thiên Ân liếc hướng
cửa một cái: “Đến ăn sáng đi”.
Chu Chu theo anh vào phòng ăn, ngồi xuống chỗ đối diện anh, áy náy nói: “Thiên
Ân, hay là em dọn đến ở chung cư cho nhân viên đi, cứ ở đây khiến Tinh Nhiên hiểu
nhầm cũng không hay.
“Chẳng phải đã nói với em rồi sao, cô ấy giận dỗi mấy hôm là hết”.
“Nhưng cô ấy thấy em thì không vui, nên em cảm thấy mình vẫn nên dọn ra ngoài
thì tốt hơn”.
“Em không sợ mẹ em bắt em về gả cho lão giả họ Lý kia sao?”.
Nam Cung Thiên An vừa nói vậy, Chu Chu ngay lập tức run lên, trong mặt toàn là
sợ hãi “Em sợ chứ, nhưng mà…”
“Nếu sợ thì cử ở đây đi, việc của Tinh Nhiên anh tự biết giải quyết.
“Anh định giải quyết thế nào?”.
“Cô ấy.”, cánh môi Nam Cung Thiên Ân đột nhiên ảnh lên nụ cười khó phát hiện:
“Anh hưa bao giờ bận tâm về cơn giận của cô ấy. Cứ kệ cô ấy là được, cứ coi như cho
cô ấy cơ hội để xả những bất mãn trong lòng, đợi cô ấy xả đủ rồi thì sẽ ổn thôi”.
Chu Chu cười nói: “Người ta đều nói đánh là thương, mắng là yêu, xem ra hai
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!người chính là thế”.
Từ biệt thự nhỏ đi đến bến xe buýt mất mười phút, vì tối qua mới mưa, nên đường
hơi trơn, cô vừa ăn sandwich trong tay vừa đi cực kì cẩn thận.
Phía sau có tiếng động cơ xe, cô đứng dịch vào mép đường một chút.
Xe tăng tốc đi qua cô, đúng lúc đi qua vũng nước, bánh xe hất văng nước lên người cô, quân cô ướt sũng
Bạch Tinh Nhiên đứng đờ ra tại chỗ nhìn đuôi xe quen thuốc nhanh chóng phỏng
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
đi kia, tức đến mức gào lên mất kiểm soát: “Nam Cung Thiên Ân! Có xe thì giỏi làm sao? Đồ khốn!”.
Dáng vẻ cô đứng ven đường tức đến giậm chân bị chiếu hết lên gương chiếu hậu
của xe Nam Cung Thiên Ân, khỏe mỗi anh nhếch lên lộ vẻ trêu tức.
Bị Nam Cung Thiên Ân chọc như vậy, Bạch Tinh Nhiên buộc phải về biệt thự thay
quần áo, đến khi cô lại ra khỏi nhà, lên được xe buýt, đổi sang tàu điện ngầm đến
công ty thì đã bị muộn 20 phút rồi.
Giám đốc Hoàng nói với cô bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Tinh Nhiên, tháng này cô đã
đi muộn hai lần rồi, còn một cơ hội nữa”.
Ngày đầu tiên vào Bạch Tinh Nhiên đã học thuộc quy định công ty, trong một
tháng đi muộn trên lần thì trừ chuyên cần, trên hai lần thì bị ghi lỗi, trên ba lần thì
đuổi việc luôn. Lúc ấy đọc được quy định này còn nghĩ Nam Cung Thiên Ân quá vô
nhân tính, đặt quy định nghiêm khắc như vậy.
Cô ngượng ngùng cúi đầu: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ đến sớm chút”.
“Ừm”, giám đốc Hoàng hơi khó xử: “Chủ yếu là Thiên Ân thiếu gia đã nói, hoàng
tử phạm tội xử như thường dân, cho nên
Đây rõ ràng là nhằm vào cô, Bạch Tinh Nhiên tức giận nghĩ, nếu đổi lại là Thẩm
Khác đi muộn thì sẽ tội như thường dân ư? Chắc chắn là không!
“Tôi biết rồi”, cô mỉm cười với giám đốc Hoàng, xoay người về chỗ mình.
Buổi chiều về đến nhà, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy trong nhà có thêm mấy người lạ
mặt ra ra vào vào, mấy người này trông có vẻ như nhân viên ở đâu đó, hơn nữa ở
cửa chính còn đỗ một chiếc xe chở đồ.
Cô hỏi Tiểu Nguyên những người này làm gì thế, Tiểu Nguyên cười tủm tỉm nói:
“Đại thiếu gia mua đàn piano mới cho Chu tiểu thư, nhân viên giao đàn đúng lúc đưa đàn tới”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn đuôi xe hàng, quả nhìn nhìn thấy bên trên để một chiếc
piano tam giác màu trắng ngà, vừa nhìn đã biết không rẻ.
“Đàn này chắc đặt lắm nhỉ?”, cô nói chua loét.
“Đặt làm, mất hơn 300 nghìn đấy”, Tiểu Nguyên nói.
“Ừm, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, xoay người đang định về phòng thì Chu Chu đúng
lúc đi từ trong phòng ra, cười tủm tỉm nói: “Tinh Nhiên, cô đừng nghe Tiểu
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nguyên nói linh tinh, tôi đã nói với anh ấy là sẽ trả dần bằng lương”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn gương mặt tươi cười của cô ta, biểu cảm đó rõ ràng là có ý khiêu khích.
Cô cười khẽ: “Hơn 300 nghìn, vậy cô phải làm ở Tập đoàn Nam Cung ba năm mới trả hết”.
“Không sao, dù ba năm hay năm năm thì tôi nhất định sẽ trả”, Chu Chu Chu vẫn
cứ cười nói: “Ăn chùa, ở chùa tôi đã ngại lắm rồi, không thể lại khiến Thiên Ân
mua đô đất như thế cho tôi”.
“Chu tiểu thư khách sáo quá, cô là em gái ngoan của Thiên Ân, tặng cô cũng là việc
nên làm mà”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười với cô ta, rồi không nói gì nữa, sau đó đi
ngang qua người cô ta vào phòng.
Cô vào phòng đúng lúc thấy Nam Cung Thiên Ân đang cầm cốc nước đi từ trên tầng xuống.
Hai người gặp nhau ở cầu thang, cô lườm anh một cái, đi qua người anh.
Nam Cung Thiên Ân gọi cô lại, giọng điệu thong dong: “Thích không? Hay là mua cho em một cái?”.
“Em mua làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên bực mình vặc lại.
Nam Cung Thiên Ân cau mày: “Từ bao
giờ mà em trở nên thô lỗ vậy?”.
“Bẩm sinh!”, Bạch Tinh Nhiên lại lườm anh một cái, xoay người đi nhanh lên tầng
Đàn piano 300 nghìn tệ, với Nam Cung Thiên Ân mà nói nhỏ như con thỏ, anh có
thể để cô ta ở đây, có thể để cô ta đến công ty làm, một cái đàn thì có là gì chứ?
Bạch Tinh Nhiên tức tối nghĩ, cô cúi đầu nhìn đôi tay và đôi chân mình một cái,
Bạch Ảnh An biết khiêu vũ, Chu tiểu thư biết đánh đàn, còn người phụ nữ là thiếu
phu nhân nhà Nam Cung là cô lại chẳng biết gì cả.
Cô lắc đầu, nghĩ bụng mình đang làm gì thế này? Ai cũng có giá trị của riêng mình,
các bạn nhỏ cũng rất ngưỡng mộ cô biết vẽ tranh mà, cô không phải là người không có gì hết!
Cuối tuần Nam Cung Thiên Ân về nhà tổ ăn với lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên
nằm trên giường ngủ nướng, phòng đối diện mới sáng ra đã vang lên tiếng đàn
văng vắng, Bạch Tinh Nhiên bỏ cái gối trùm trên đỉnh đầu xuống, sau đó xoay
người ngồi dậy.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, đã 9 giờ rồi, dù sao cũng không ngủ được, dậy cho rôi.