"Cái gì?", Bạch Tinh Nhiên tức nghẹn: ''Sao anh có thế không hỏi tôi mà đã đặt vé máy bay?".
"Việc này còn cần phải hỏi sao? Tôi cảm thấy cô nhất định sẽ đi, hơn nữa cũng nên đi", tổng giám đốc Trương quan sát cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Tiếu Y à, muốn ra ngoài làm việc thì buộc phải hi sinh gia đình, sao có thế không hi sinh chút gì chứ, nghe lời, ngoan ngoãn đi cùng tôi hai hôm đi".
Tổng giám đốc Trương không lừa cô, cơ hội này là ông ta đi cửa sau mua bằng tiền, chí có điều mục đích của ông ta không phải đế Bạch Tinh Nhiên nâng cao kiến thức chuyên ngành, mà là có mục đích khác.
Bạch Tinh Nhiên không còn gì đế đáp lại, chỉ đành hậm hực ra khỏi văn phòng ông ta.
Buổi tối lúc Bạch Tinh Nhiên nói với Kiều Phong việc này, vẫn là nói bằng vẻ mặt tức tối.
Nhưng Kiều Phong lại thấu hiếu vỗ về: "Sếp em nói đúng đó, gia đình và công việc không thể lo hết cả hai được mà, dù sao cũng phải hi sinh một chút".
"Lúc đầu em vào làm đã nói với anh ta rất rõ ràng rồi, không đi công tác, không tăng ca, anh ta nói mà không giữ lời", Bạch Tinh Nhiên tức tôi nói.
Kiều Phong bật cười:
"Hay là mình không làm nữa?".
"Thế... thế không tốt lắm nhỉ?", giọng Bạch Tinh Nhiên dịu đi: "Nói thật, thời gian đi làm của công ty này rất hợp với em, bình thường rất khó tìm được chỗ nào phù hợp thế, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu em chọn
"Cho nên em cứ yên tâm đi đi, dù sao cũng chỉ một ngày một đêm".
"Em không yên tâm anh và Tiếu Vãn Nhiên mà", Bạch Tinh Nhiên nhìn Vãn Nhiên ở trên giường một cái.
Vết thương trên trán cô bé đã bắt đầu kết vảy, giờ đang ngủ ngon lành.
Kiều Phong ôm lấy cô, mỉm cười an ủi: "Yên tâm đi, anh có thế chăm sóc cho Vãn Nhiên thật tốt".
"Thật không?".
“Không tin anh à?".
"Đương nhiên là không phải rồi".
"Thế thì đúng rồi", Kiều Phong vuốt tóc cô: "Em cứ coi như là cho anh cơ hội đế chứng minh bản thân đi, anh sẽ khiến em nhận ra anh không yếu ớt như em nghĩ'.
"Em biết anh có thế chăm sóc tốt cho Vãn Nhiên, nhưng người ta thương anh mà", Bạch Tinh Nhiên cười tựa vào lòng anh ấy.
"Em có lòng như vậy là anh rất vui rồi", Kiều Phong nghĩ một lúc, nói với giọng điệu trêu đùa: "Nhưng Nguyệt Thành khá là loạn, em phải chú ý an toàn đấy".
"Em sẽ chú ý".
"Còn nữa... đừng để mấy gã đàn ông xấu xa lừa đi mất đó".
"Kiều thiếu gia, em ngốc vậy sao?", Bạch Tinh Nhiên bật cười thành tiếng.
"Ai biết được chứ? Trên đời này đàn ông xấu xa nhiều thế mà".
"Nhưng em đã có chồng có con rồi, đã miễn dịch với đàn ông xấu xa từ lâu rồi".
"Thật à?".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, Kiều Phong cười yên tâm: "Vậy anh yên tâm rồi.
Hôm sau Bạch Tinh Nhiên theo tổng giám đốc Trương lên máy bay đi Nguyệt Thành, còn bên cạnh tổng giám đốc Trương vĩnh viễn có Tiếu Mần bám dính.
Có Tiểu Mần đi cùng, Bạch Tinh Nhiên cũng coi như là thêm một bạn đòng hành, hơn nữa không cần ở riêng với tổng giám đốc Trương nên tự do thoải mái hơn nhiều.
Máy bay đến Nguyệt Thành chí mất hơn một tiếng, buổi chiều Bạch Tinh Nhiên tham gia buổi hội thảo chuyên ngành nghe đồn rất có ích với mình kia, phải thừa nhận buổi hội thảo với cô mà nói đúng là khá có ích,
It nhất nó khiển cô hiếu thêm nhiêu kiến thức chuyên ngành mà trước đây cô không hiếu.
Sau khi buổi hội thảo kết thúc, Bạch Tinh Nhiên về khách sạn chuấn bị báo cáo tình hình tham gia buổi hội thảo lúc chiều, cô đứng ở cửa phòng khách sạn gõ cửa, gõ một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, nên áp tai vào cửa.
Cô loáng thoáng nghe thấy tổng giám đốc Trương đang tức giận, trong đó còn kèm theo tiếng nói tủi thân của Tiếu Mần, lo họ có chuyện gì cô lớn tiếng gọi: "Tổng giám đốc Trương, hai người vẫn ổn chứ?".
Bảy giờ tối, Bạch Tinh Nhiên và tổng giám đốc Trương xuất hiện ở sảnh tiệc của khách sạn nào đó đúng giờ, cô thậm chí còn không biết bữa tiệc này là kiểu gì.
Cô chỉ nghe tổng giám đốc Trương dặn đây là bữa tiệc riêng tư của xã hội thượng lưu, mà tổng giám đốc Trương và chủ nhân bữa tiệc là bạn tiếu học, thảo nào tổng giám đốc Trương lại có cơ hội tham gia bữa tiệc thế này.
Bạch Tinh Nhiên đi theo tổng giám đốc Trương được người ta dẫn vào phòng khách VIP, phòng khách VIP rất rộng, bên trong có hơn mười người ngồi, những người này vây quanh người nào đó nói chuyện sôi nổi. Bạch Tinh Nhiên tưởng người được vây ở giữa sẽ là nhân vật chính của bữa tiệc, cô thò đầu nhìn vào giữa.
Khi cô nhìn thấy người bên trong thế mà là Nam Cung Thiên Ân thì sửng sốt một lúc, còn Nam Cung
Thiên Ân cũng đúng lúc nhìn về phía này, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hơi nóng bỏng, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười với anh xong thì vội vàng chuyến mắt.
Cô hỏi nhỏ tổng giám đốc Trương ở bên cạnh: "Tổng giám đốc Trương, Thiên Ân thiếu gia sao lại cũng ở đây?".
"Tiệc của xã hội thượng lưu, tụ qua tụ lại chẳng qua cũng chí những người này thôi", tổng giám đốc Trương cười tủm tím nói.
Trợ lý Nhan cũng nhìn thấy bóng dáng tổng giám đốc Trương và Bạch Tinh Nhiên, cô ấy ghé vào tai Nam Cung Thiên Ân nói khẽ: "Thiên Ân thiếu gia, tổng giám đốc Trương kia vừa nhìn đã biết không có ý tốt gì,
anh đừng có uống rượu".
"Sợ tôi mắc bẫy anh ta?", Nam Cung Thiên Ân khẽ cười.
"Không, tôi sợ anh tối sẽ phát bệnh", trợ lý Nhan quan tâm nói.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!