Nam Cung Thiên Ân không để ý cô nữa, bước qua người cô đi thẳng xuống tầng.
Bạch Tinh Nhiên câm nín nhìn bóng lưng xa dần của anh, quậy một lúc, cô vẫn chưa hiểu mình rốt cuộc đã gây ra việc lớn đến mức nào, nhà Nam Cung rốt cuộc đang chuẩn bị phương pháp cứu vãn gì.
Cái nhà này, chẳng coi thiếu phu nhân là cô ra gì cả.
Trên bàn cơm sáng, chị Hà đặt một bát canh bổ xuống trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
Canh bổ này hầu như ngày nào chị Hà cũng làm cho cô, bình thường cô đều không nói gì mà bưng canh bổ lên uống cạn, nhưng hôm nay...
Cô lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh một cái, sắc mặt hơi ửng hồng.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được ánh mắt cô, nhưng không để ý, tiếp tục ăn bữa sáng trong đĩa rất quy củ.
Nhưng Phác Luyến Dao ngồi cạnh Thẩm Khác thì lại cười tủm tỉm nói: “Đã kết hôn hơn một tháng rồi, chị dâu họ chắc sắp có em bé rồi nhỉ?”.
Ánh mắt mọi người đồng loạt đồ dồn về phía Bạch Tinh Nhiên, sắc mặt cô hơi tái, cúi thấp đầu: “Vẫn chưa...”.
Nam Cung Thiên Ân vẫn luôn để tâm với việc tránh thai, căn bản không cho cô cơ hội mang thai, mà bản thân cô cũng không muốn có con vội, cho nên...
“Vậy anh chị phải nhanh lên, không thấy bà nội vẫn luôn mong ngóng sao?”, Phác Luyến Dao nói xong thì chuyển sang Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, chẳng lẽ anh không muốn làm bố chút nào sao?”.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng có phản ứng, bàn tay cầm cốc sữa khựng lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt cô nhìn qua.
Anh buông cốc xuống, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Thuận theo tự nhiên là được”.
“Nếu thực sự có thể thuận theo tự nhiên mới tốt”, lão phu nhân nhìn anh nói một câu.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn lão phu nhân, nghĩ bụng lão phu nhân không phải đã biết việc cô uống thuốc tránh thai đấy chứ? Nhưng nếu đã biết thì tại sao mỗi ngày vẫn cho cô ăn canh bổ đúng giờ?
“Cháu ăn no rồi”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế.
“Hôm nay đừng đi công ty nữa, ở nhà chuẩn bị bữa tiệc tối nay cho hẳn hoi đi”, lão phu nhân nói trước khi anh rời khỏi chỗ ngồi.
“Công ty còn có việc quan trọng”.
“Việc gì mà chú cháu không thể giải quyết?”, lão phu nhân nghiêm túc ra lệnh: “Không được đi”.
“Đúng đó, anh họ, có việc gì em cũng có thể giúp anh”, Thẩm Khác mỉm cười nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, trên mặt xuất hiện chút mờ ám: “Còn anh thì ngoan ngoãn ở nhà xoa dịu tâm hồn tổn thương của chị dâu họ đi”.
Mặt Bạch Tinh Nhiên sầm lại, cái đồ miệng rộng!
Khóe môi Nam Cung Thiên Ân mấp máy, cuối cùng không rời khỏi nhà, mà đi lên tầng.
Sau bữa sáng, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng bắt được cơ hội, đến phòng Phác Luyến Dao.
Phác Luyến Dao đang thử lễ phục dạ hội buổi tối, nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên vào thì cười tủm tỉm khoác cánh tay cô chỉ mấy bộ lễ phục trên giường: “Chị dâu họ, chị giúp em xem thử mấy bộ lễ phục này, bộ nào đẹp hơn, thì tối em sẽ mặc bộ đó”.
“Tại sao phải mặc lễ phục?”, Bạch Tinh Nhiên khó hiểu hỏi: “Tối có tiệc sao?”.
Phác Luyến Dao nghe thấy cô hỏi vậy thì ngạc nhiên ngoảnh lại đánh giá cô, nói: “Chị dâu họ, không phải chứ? Anh rể không nói với chị sao? Tối nay là lần đầu tiên tổ chức dạ hội trong ba mươi năm qua của nhà Nam Cung, việc lớn thế này mà chị cũng không biết?”.
“Đại thiếu gia, anh ấy... không nói với chị”, Bạch Tinh Nhiên hơi xấu hổ.
“Sao có thể?”.
“Thật đấy”.
“Anh họ không phải vẫn còn giận chị chứ?”, Phác Luyến Dao nghĩ một lúc rồi thở dài, kéo cô ngồi xuống sofa nói: “Bình thường ngoài tiệc mừng và họp thường niên của tập đoàn ra, thì nhà Nam Cung trước giờ vẫn không tổ chức tiệc, tiệc tối nay chủ yếu là nhà Nam Cung chính thức để bên ngoài biết anh họ, cũng để đưa ra một cái kết luận cho tin đồn truyền thông mấy hôm nay. Nói ra thì việc này cũng là vì chị, nếu không phải vì chị thì anh họ cũng sẽ không xuất hiện trên báo chí để người ta bàn tán, nhà Nam Cung cũng không cần tổ chức tiệc giới thiệu này”.
“Cho nên…”, Phác Luyến Dao cười nói: “Anh họ tức giận cũng bình thường, chị tha thứ cho anh ấy đi”.
Thì ra là vậy!