Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 64: Chương 64: Lại gây họa rồi 2




Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, sau đó hai tay siết chặt lại từng chút một.

“Những bức tranh này em từng tặng cho tôi, tôi vẫn luôn bảo quản, chính là để một ngày nào đó có thể thay em hoàn thành ước mơ”, giọng Lâm An Nam tiếp tục vang lên, mang theo tình cảm nồng đậm.

Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt, sau đó xoay người trừng anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm An Nam, anh làm vậy là có ý gì? Hâm nóng tình cũ ư?”.

“Được không?”, Lâm An Nam nhìn chằm chằm cô.

“Anh nói xem?”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy.

“Nếu kết cục của em và anh ta đã định sẵn là chia ly, vậy thì có gì không được?”, Lâm An Nam nói không hề hổ thẹn: “Tinh Nhiên, tôi và Ánh An chỉ là quan hệ lợi ích, không có tình yêu, nhưng với em thì khác”.

“Tôi nhớ lúc đầu khi hai người quấn quýt trong nhà vệ sinh từng dõng dạc tuyên bố các người là vì tình yêu”, Bạch Tinh Nhiên nhịn cảm giác muốn túm giá tranh đập chết anh ta, nghiến răng nói: “Giờ biết Bạch Ánh An không có giá trị lợi dụng rồi nên muốn quay đầu? Anh coi tôi là gì?”.

Bạch Tinh Nhiên chỉ tranh trên tường: “Anh tưởng dựa vào quan hệ treo những bức tranh này trong phòng triển lãm thì tôi sẽ cảm động sao? Sẽ bỏ hết nguyên tắc quay về bên anh sao? Lâm An Nam tôi nói cho anh biết, dù tôi và Nam Cung Thiên Ân chắc chắn chỉ có thể chia xa, cũng sẽ không về lại bên anh, tôi không ti tiện đến mức đó!”.

Giờ cô coi như hiểu rồi, Lâm An Nam đã biết kế hoạch của Bạch Ánh An và Hứa Nhã Dung, nên lại nhắm vào cô, chỉ có điều cô không hiểu, dù đến lúc đó cô và Nam Cung Thiên Ân chia tay, theo anh ta, thì anh ta có thể lấy được lợi ích gì từ trên người cô?

Chắc không phải là vì tình yêu chứ? Trong lòng Lâm An Nam hiểu tình yêu sao?

“Tinh Nhiên, chắc em hiểu, em cần tôi”.

“Lâm thiếu gia, anh đừng tự sướng nữa”, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức phản bác: “Tôi không cần anh, cho nên xin anh cách xa tôi chút”.

Cô cắn môi, nhìn chằm chằm anh ta: “Còn nữa, thứ anh nói muốn trả tôi là mấy bức tranh này đúng không? Giờ có thể trả cho tôi chưa?”.

“Được”.

“Cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên gỡ tranh sơn dầu trên tường.

Song lúc cô chuẩn bị động thủ thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chị dâu họ? Sao chị lại ở đây?”.

Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, đồng thời da đầu tê dại.

Phác Luyến Dao? Sao cô ta lại ở đây?

Sau khi liếc Lâm An Nam ở bên cạnh một cái, cô xấu hổ xoay người lại, nhìn thấy Phác Luyến Dao đứng ở chỗ vào phòng triển lãm nhỏ.

Phác Luyến Dao bước vào, sau khi liếc tranh sơn dầu trên tường một cái, lại nhìn Lâm An Nam bên cạnh, trên mặt ánh lên vẻ nghi ngờ.

“Phác tiểu thư, sao em cũng ở đây?”.

“Em đến chọn mấy bức tranh sơn dầu cho công ty, chị thì sao?”, Phác Luyến Dao không hỏi nhiều, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“À, chị đến xem thử thôi”, Bạch Tinh Nhiên đi qua khoác cánh tay cô ta cười khẽ nói: “Em muốn chọn tranh gì? Chị cùng chọn giúp em”.

“Vậy… người bạn này của chị thì sao?”, Phác Luyến Dao cười với Lâm An Nam.

“Lâm thiếu gia đang đợi vợ chưa cưới của anh ấy đến, bọn chị tình cờ gặp nhau”, Bạch Tinh Nhiên khoác cô ta đi ra cửa: “Đi thôi, vừa nãy chị nhìn thấy một bức tranh rất đẹp ở bên ngoài, chắc chắn em sẽ thích”.

“Được, em đi xem thử”.

Bạch Tinh Nhiên vừa nãy chỉ nhìn qua tranh ở sảnh bên ngoài một lần, căn bản không nhìn trúng tác phẩm nào cực kì đẹp, nhưng để qua quýt với Phác Luyến Dao, cô chỉ đành tùy tiện chỉ cho cô ta xem một bức tranh thủy mặc.

Phác Luyến Dao nhìn tranh, lắc đầu: “Ông chủ của bọn em không thích thủy mặc lắm, nhưng khá có hứng thú với mỹ nữ”, cô ta nói xong thì đột nhiên bật cười: “Em nhìn thấy một bức tranh chân dung cực kì đẹp đó, tiếc là công ty triển lãm không chịu bán”.

“Vậy à? Dẫn chị đi xem thử”.

“Được”, Phác Luyến Dao gật đầu, dẫn cô đi đến một phòng triển lãm khác.

Bức tranh thiếu nữ Phác Luyến Dao nhìn trúng, vẽ màu sắc tươi đẹp, nét mực dày nhưng không mất sự cổ điển trang nhã, trong tranh cô gái mặc chiếc váy trắng vintage, mái tóc dài đen như mực, cái hồn tổng thể được khắc họa y như thật.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên đánh giá bức tranh thiếu nữ độc đáo này, trong mơ hồ, càng ngày càng cảm thấy cô gái trên đó quen mắt, cứ như đã từng gặp ở đâu.

Cô bất giác hỏi: “Cô gái này… cô ấy là ai thế?”.

“Bức tranh này là một đại sư vẽ phỏng theo, bản gốc của tác phẩm nghe nói đã được một đại gia sưu tầm. Còn về cô gái trong tranh, nghe nói cô ấy là một tiểu thư nhà quan mấy trăm năm trước, sau đó yêu đương với một vị vương gia quan tước cực cao, đồng thời gả cho anh ấy, không ngờ lại gặp phải sự phản bội của phu quân, cô ấy không chịu được cú sốc cuối cùng đã uống thuốc độc tự vẫn”, Phác Luyến Dao nói.

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc xoay đầu qua, nhìn chằm chằm cô ta: “Thật hay giả thế?”.

Phác Luyến Dao nhún vai: “Ai biết được, dù sao thì phòng triển lãm cũng ghi chép lại như vậy”.

Bạch Tinh Nhiên không hiểu lịch sử lắm, nhưng bức tranh này càng nhìn lại càng thích, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết, cứ như cô gái này chính là người ở bên cạnh mình.

“Có phải rất đẹp không?”, Phác Luyến Dao cười tủm tỉm hỏi.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Rất đẹp”.

“Muốn không?”.

“Chẳng phải em nói người ta không bán sao?”.

“Nếu chị thực sự thích vậy, có thể bảo anh họ ra mặt mua nó, chắc chắn không thành vấn đề”.

“Anh ấy? Thôi khỏi đi”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.