Cô dùng sức đẩy cánh tay đang chẳn ngang trước mặt cô, cánh tay anh lại bám
chắc vào tường không hề nhúc nhích, cô tức giận nói: “Anh rốt cuộc muốn thể nào?”.
“Không thể nào cả? Chỉ là muốn tặng cô một nụ hôn buổi sáng thôi”, Nam Cung
Thiên Ân vừa nói, bàn tay đã nhẹ nhàng đặt tay xuống cằm cô, sau đó hơi nâng
mạnh lên, cúi đầu đặt nụ lên lên môi cô.
Cô càng muốn tránh xa anh, anh lại càng muốn giày vò cô, những vết tích trên
người cô tối qua chính là do anh cố ý để lại.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu né tránh, Nam Cung Thiên Ân lại dùng tay giữ chặt gáy
cô, khiến cô không làm gì được.
Sợ bị mẹ ở trong nhà nghe thấy, Bạch Tinh Nhiên không dám to tiếng, cũng không
dám làm hành động gì lớn, vì lúc này cô đang bị Nam Cung Thiên Ân ép vào cánh
cửa, chỉ động đậy chút thôi sẽ khiến người bên trong nghe thấy ngay.
Cho đến khi bên trong cánh cửa vang lên tiếng hét thất thanh của Chu Tuệ: “Tiểu
Ý… Tiểu Ý con sao thế?”.
Bạch Tinh Nhiên giật bình, bản năng khiến cô nghĩ đến Tiểu Ý đã xảy ra chuyện.
“Tinh Nhiên! Tinh Nhiên con chết ở đầu rồi? Mau quay lại đây đi…!”, tiếng hét của
Chu Tuệ vẫn không ngớt.
Nam Cung Thiên Ân tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng ý thức được đã xảy ra
chuyện, anh lùi lại về phía sau, Bạch Tinh Nhiên vội vàng ấn mật khẩu cửa, sau đó
đẩy cửa lao vào.
Cô lao vào nhìn, đúng là Tiểu Ý lại ngất rồi.
“Tiểu Ý.”, cô vội vàng bế Tiểu Ý từ dưới đất lên, vừa bế vừa hét: “Mẹ, mau gọi điện
cho trung tâm cấp cứu, mau lên mẹ…
Chu Tuệ hấp tấp chạy đi gọi điện thoại cấp cứu, Bạch Tinh Nhiên định bể Tiểu Ý
xuống nhà chờ xe cứu thương, chỉ là Tiểu Ý tuy hơi gầy, nhưng dù sao cũng là đứa
bé đã sáu, bảy tuổi rồi, cơ thể hơn hai mươi cần vẫn không thể khiến cô bể dễ dàng được.
Đúng lúc cô đang dùng sức hết mình, khó khăn lắm mới bể được Tiểu Ý từ đất lên
được giữa chừng, Tiểu Ý đột nhiên bị người khác đón lấy.
“Để tôi”, Nam Cung Thiên Ân đón lấy Tiểu Ý rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, rồi vội vàng chạy theo sau.
Nam Cung Thiên Ân không để Tiểu Ý đứng ở dưới chờ xe cứu thương đến, mà anh
bể luôn cậu bé lên xe của mình, lái đến Bệnh viện Hồng Ân với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cả quãng đường Chu Tuệ không ngừng khóc, Bạch Tinh Nhiên bế Tiểu Ý cũng hơi
run rẩy, cô thậm chí không màng đến chuyện người đang ngồi ở ghế lái là Nam
Cung Thiên Ân nữa.
Tính mạng của Tiểu Ý quan trọng hơn tất cả mọi thứ, điều này cô đương nhiên là biết.
Sau khi bế Tiểu Ý vào Khoa cấp cứu, Tiểu Ý được bác sĩ đưa thẳng vào phòng cấp
cứu, sau khi cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, hành lang yên tĩnh đến mức chỉ còn
lại tiếng khóc thút thít của Chu Tuệ.
Bạch Tinh Nhiên đi đến bên cạnh Chu Tuệ, kéo tay bà ấy an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng
lo lắng, Tiểu Ý sẽ không sao đâu”.
Nhìn cô an ủi, Chu Tuệ gạt luôn hai tay cô ra khỏi vai mình, tức giận trách cứ: “Bảo
con đi đổ rác thôi mà cũng đi lâu thế hả? Nhỡ Tiểu Ý cứ thể đi luôn thì làm thế nào?
Con không thấy có lỗi với nó sao?”.
Bạch Tinh Nhiên từ lâu đã quen với sự vô lý của mẹ mình nên cũng không phản bác
còn ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Thiên Ân đang chuẩn bị quay người đi khỏi,
đúng lúc bắt gặp được ánh mắt nhìn tới của anh.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, và không hề có chút áy náy gì.
Bạch Tinh Nhiên không kìm được nỗi tức giận, nếu không phải là anh, thì cô làm
sao mà đi lâu vậy chứ?
Lúc này Chu Tuệ mới nhớ đến Nam Cung Thiên Ân, nhớ lúc vừa nãy anh đã tốt
bụng bể Tiểu Ý xuống dưới tầng còn đưa đến bệnh viện, nếu không có anh, thì
trong giờ cao điểm lúc này có khi bọn họ vẫn ở nhà chờ xe cứu thương đến cũng nên
Bà ấy lau nước mắt trên mặt rồi nói với Nam Cung Thiên Ân: “Nam Cung thiếu gia,
cảm ơn cậu vừa rồi đã giúp đỡ.
Nam Cung Thiên Ân hơi liếc sang Bạch Tinh Nhiên một cái rồi nói: “Không phải là
cháu giúp mọi người, mà là giúp Tiểu Ý, mọi người không cần cảm thấy ngại gì đâu”.
Nói xong, anh quay người đi khỏi.
Bạch Ảnh An bị giày vò cả đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng Rosen cuối cùng mới
cảm thấy mệt, anh ta nằm vật ra giường ngủ luôn.
Cả người Bạch Ảnh An đau nhức, các cơ như tê dại, cô ta chỉ muốn đạp cho người
đàn ông buồn nôn này một phát xuống giường thôi, nhưng căn bản không còn sức
nữa, thậm chí đến xuống giường cũng không xuống nổi.
Cô ta không còn sức để tranh cãi với người đàn ông này nữa, chỉ cố vùng vẫy bò dậy
khỏi giường, lết về phòng ngủ.
Cô ta vừa mệt vừa buồn ngủ, đến mức vừa lên tới giường đã ngủ say như chết.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cho đến khi cánh cửa phòng ‘cộc cộc’ kêu lên, cô ta
mới tỉnh dậy, ngoài cửa vọng lên tiếng của Rosen: “Bạch tiểu thư, cô ở trong đó à?”.
Vừa nghe thấy giọng nói đáng ghét, Bạch Ảnh An lập tức co rúm người vào trong
chăn, nín thở không dám nhúc nhích.
Rosen đập cửa một lúc rồi nói to: “Bạch tiểu thư, tôi muốn chào cô một tiếng thôi,
tôi phải đi làm đây”, ngập ngừng một lúc, anh ta lại nói tiếp: “Tối qua tôi rất vui,
hi vọng lần sau có cơ hội gặp lại Bạch tiểu thư”.
“Cút đi cho tôi!”, Bạch Ảnh An không nhịn nổi nữa mà hét lên một câu.
Rosen đứng ngoài cửa cười lên: “Thôi được, xem ra Bạch tiểu thư vẫn còn e thẹn, vậy thì bye bye nhé”.
Tiếng bước chân ngoài cửa mỗi lúc xa dân, sau khi biết Rosen đã đi khỏi, Bạch Ảnh
An mới thầm thở phào.
Ngủ một giấc, những vết đau trên cơ thể cô ta cũng giảm đi, nhưng vẫn đau nhức đến khó chịu.
Điện thoại trên đầu giường reo lên, cô nhìn điện thoại một cái, khi cô nhìn thấy số
của Nam Cung Thiên Ân đang hiển thị trên màn hình, sợ đến mức ngồi phật dậy khỏi giường.
Nam Cung Thiên Ân sao gọi điện cho cô ta lúc này? Rốt cuộc là vì điều gì? Không
phải đã phát hiện ra chuyện cô ở cùng tài xế tối qua đấy chứ?
Cầm điện thoại trong tay, Bạch Ảnh An bắt đầu nghĩ tới nghĩ lui, nếu để Nam Cung
Thiên Ân biết tối qua cô ta đã làm chuyện ấy cả đêm với tài xế, chắc chắn sẽ giận
đến mức bóp chết cô nhỉ? Không được, cô ta không thể để anh biết, nhất định không thể!
Cô ta úp điện thoại vào ngực hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cổ họng rồi mới ấn vào nút nghe máy.
“Đại thiếu gia..”, cô ta nhẹ nhàng nói lên một tiếng.
“Dậy sớm vậy à?”, Nam Cung Thiên Ân ở đầu dây bên kia dịu dàng hỏi một câu.
“Vâng, em vừa mới dậy”.
“Tối qua ngủ ngon không?”.
“Khá là ngon..”, Bạch Ảnh An cảm thấy hơi thắc mắc, tối qua Nam Cung Thiên Ân
cũng uống rượu có thuốc như cô ta, cô ta cảm thấy dục vọng trong cơ thể trào lên
như muốn nổ tung, vậy mà anh lại có thể rời khỏi biệt thự để đi giải quyết việc gấp?
Sao có thể thể được?