Chiếc bánh này quả nhiên là đã được khai quang? Lại có thể linh nghiệm đưa Tiếu Ý đến trước mặt cô sao? Điều ước thứ ba của cô chính là hi vọng bệnh của Tiểu Ý sẽ khỏi!
Cô chớp chớp hai mắt, Tiểu Ý vẫn đứng đó tươi cười!
Cô hết sức kinh ngạc, để kiểm chứng bản thân không phải đang nằm mơ, cô thậm chí còn dùng móng tay cấu vào lòng bàn tay một cái thật mạnh, cảm giác đau điếng từ lòng bàn tay lan ra đến đỉnh đầu, cô bất giác hít ngược vào một hơi.
"Tiểu Ý...”, cô gần như nín thở thốt ra cái tên này, sợ bản thân gọi to quá sẽ khiến Tiếu Ý biến mất.
"Chị...!", Tiểu Ý cười chạy qua bánh gato xà vào lòng cô, cảm xúc chân thực này khiến Bạch Tinh Nhiên lại ngây ra, cuối cùng cũng tin vào sự thật.
Tiểu Ý quay lại thật rồi, trở về bên cô rôi!
Cô ngây người ra một lúc, mới từ từ đấy Tiếu Ý ra khỏi lòng cô, ngắm nghía cậu bé hỏi:
"Tiếu Ý, có thật là em không? Gần đây em chạy đi đâu vậy? Làm chị lo lắng gần chết em biết không?".
Rõ ràng là biết cậu bé bị Nam Cung Thiên Ân giấu đi, cô vẫn hỏi như vậy.
Tiểu Ý cười khanh khách nói:
"Chị, em có chạy lung tung đâu, anh rế đưa
em và mẹ sang Pháp chữa bệnh, anh rể nói đợi bệnh của em khỏi fôi sẽ đưa em đi gặp chị".
"Chữa bệnh?", Bạch Tinh Nhiên ngắm nghía, sau đó xoa người cậu bé:
Bạch Tinh Nhiên cảm động lao tới, hôn một cái lên môi anh:
"Cảm ơn anh, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất trên đời mà em được nhận".
"Không phải em đã đoán ra rồi sao?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:
"Không, em chỉ đoán được đôi chút thôi, sau đó liền tự mình phủ định".
Cô có thể đoán ra Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ không làm tổn thương Tiếu Ý, cũng từng đoán một ngày nào đó anh sẽ đưa Tiếu Ý đến trước mặt cô, bởi vì cô tin Nam Cung Thiên Ân không phải người máu lạnh vô tình, có thế xuống tay với trẻ em.
Cho nên những ngày qua mặc dù nhớ Tiếu Ý, nhưng không hề lo Nam Cung Thiên Ân sẽ làm tốn thương cậu bé.
"Từ đó cho thấy, em không đủ tin tưởng anh", đáy mắt Nam Cung Thiên
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Ân toát lên một nỗi thất vọng.
"Không, em tin anh, cho nên gần đây trước mặt anh em đâu có nhắc đến Tiểu Ý đâu đúng không?", Bạch Tinh Nhiên nói fôi lại thơm một cái vào má anh:
"Dù sao cũng cảm ơn anh, em bây giờ thực sự rất cảm động và hạnh phúc!".
Tiểu Ý thấy Bạch Tinh Nhiên thơm Nam Cung Thiên Ân, lập tức che mắt:
"Chị, mẹ nói việc này không thích hợp với con nít, sao anh chị lại làm thế?".
trả thù mẹ con họ hơn, ngoài lý do đó ra, bà ấy không nghĩ ra được bất cứ lý do nào khác.
"Anh rể, em muốn ăn bánh kem!", Tiếu Ý dõng dạc nói.
Chu Tuệ lập tức giơ tay ra vỗ vào đùi cậu bé nói:
"Tiếu Ý, không được bất lịch sự".
"Anh rể nói rồi, người nhà không cần khách sáo", Tiếu Ý quay đầu nhìn mẹ, sau đó quay sang Nam Cung Thiên Ân:
"Đúng không anh rể?".
"Đúng", Nam Cung Thiên Ân cười với cậu bé, ra hiệu cho phục vụ cắt bánh.
Ăn bánh kem xong, phục vụ mang món chính lên, trong đó có đùi gà mà Tiểu Ý thích ăn.
Bạch Tinh Nhiên nhìn món đùi gà tấm mật ong chiên giòn thơm phức trước mặt Tiếu Ý, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân:
"Xem ra anh chuẩn bị rất chu đáo nhỉ”.
"Đương nhiên rồi”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay vồ sau đầu cô một cái:
"Mau ăn đi".
"Mẹ, mẹ cũng ăn đi", Bạch Tinh Nhiên lấy dĩa xắt cho Chu Tuệ một miếng bít tết.
"ừ, các con cứ ăn đi, mặc kệ mẹ”, Chu Tuệ không thoải mái nói.
"Đùi gà ở đây ngon quá”, Tiếu Ý rất phấn khích.
"Ngon thì ăn nhiều chút, ăn xong sớm còn về nghỉ ngơi, còn nhớ bác sĩ nói gì không?".
"Nhớ ạ, ngủ sớm dậy sớm".
"Nhớ là tốt", Nam Cung Thiên Ân nói xong quay sang Bạch Tinh Nhiên:
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Tối nay chúng ta có thể trả phòng ở khách sạn, chuyến tới biệt thự ở cùng mẹ và Tiếu Ý".
"Ở bên này anh cũng có biệt thự sao? Vậy tại sao tối qua không đưa em tới đó ở?".
"Nếu như tối qua đưa em đi, hôm nay anh lấy gì làm quà sinh nhật? Dây chuyền có vừa mắt em đâu".
"Cũng đúng, tha cho anh đấy", Bạch Tinh Nhiên cười khúc khích.
Ăn tối xong, Nam Cung Thiên Ân đưa ba mẹ con đến biệt thự nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên xuống xe, tham quan sơ qua một vòng phòng trong phòng ngoài, nhìn vườn hoa nhỏ bên ngoài mặt rất thích thú:
"Chỗ này cũng được đó chứ, rất thích hợp đế Tiếu Ý dưỡng bệnh".
"Không khí ở đây rất tốt, môi trường cũng khá yên tĩnh”, Nam Cung Thiên Ân nói.
"Cảm ơn anh", Bạch Tinh Nhiên cảm kích nói.
"Không cần cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân cố ý nhường không gian cho ba mẹ con, sau khi bảo mình chán quá, liền trở về phòng trên gác xử lý công việc.
Nam Cung Thiên Ân vừa đi, Bạch Tinh Nhiên liền kéo Tiếu Ý ngồi lên sofa, lấy tay gõ một cái lên đầu cậu bé:
"Sao chị thấy em không sợ anh rể gì hết vậy? Em quen anh ấy lắm à?".
"Đương nhiên là quen rồi, trước đây ngày nào em cũng chạy sang nhà anh ấy chơi mà", Tiếu Ý ngồi thẳng người, nhìn Bạch Tinh Nhiên nói:
"Nhưng mà... chị ơi, hồi đó không phải chị định gả cho anh rể An Nam sao? Sao bây giờ lại ở cùng với anh rể? Rốt cuộc em có mấy anh rể?".
"Tiếu Ý!", Chu Tuệ vội đi tới lấy tay vỗ cậu bé một cái:
"Câu này mà để Thiên Ân thiếu gia nghe thấy, cậu ta sẽ bóp chết con đấy".
Trong mắt Chu Tuệ, Nam Cung Thiên Ân đáng sợ như vậy đấy.
"Không đâu, câu này con cũng đã hỏi anh rể Thiên Ân thiếu gia fôi, anh ấy không bóp chết con”, Tiểu Ý nói với vẻ rất nghiêm túc, Bạch Tinh Nhiên suýt thì phun nước trà trong miệng ra, sau khi nuốt nước trà thì kinh ngạc nói:
"Em còn hỏi anh ấy rồi?".
"Vâng ạ".
"Thế anh ấy có tức giận không?
Còn nữa, anh ấy trả lời thế nào?".
***