Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 163: Chương 163: Nhập viện (3)






Nhảy hố truyện: Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma - Bạch Tinh Nhiên

Tác giả: Quang Vũ

Thể loại: Ngôn tình, Ngược Chương 163: Nhập viện (3)

“Bọn em?”, Phác Luyến Dao mỉm cười: “Chẳng phải bà cứ bảo em ở bên chị dâu nhiều chút sao, hôm nay vừa hay không cần tăng ca nên đi dạo với chị ấy.

Chị dâu mua đồ trẻ em trong bách hóa, không ngờ lại thấy anh và trợ lý Nhan đang thử váy, em nghĩ chắc chị ấy không muốn chạm mặt hai người nên mới chọn đi thang máy.

Biết trước sẽ trùng hợp thế thì em đã kéo chị ấy đi thang cuốn rồi”, nói đến phía sau, Phác Luyến Dao đã là vẻ mặt tự trách.

Nam Cung Thiên Ân không nghe rõ sự tự trách của cô ta, suy nghĩ vẫn dừng ở câu cô ta nói Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy anh và trợ lý Nhan đang thử váy.

Trong đầu đột nhiên hiện lên sự trách móc của Bạch Tinh Nhiên khi trước, nói bên cạnh anh có quá nhiều phụ nữ, thủ đoạn làm việc quá tàn nhẫn.

Lúc này, anh thế mà có cảm giác muốn thanh minh.

Không, sao anh phải thanh minh? Cô có tư cách gì chỉ trích anh chứ? Từng này tuổi đầu, lần đầu tiên có phụ nữ dám chỉ trích anh như vậy! Sau khi đợi thêm lúc nữa, Phác Luyến Dao nói với Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, nếu anh không rảnh thì cứ đi làm việc đi, em ở đây đợi chị dâu họ ra là được”.

Nam Cung Thiên Ân liếc hướng phòng khám một cái: “Không cần, đỡ phải lại bị bà nội trách anh không quan tâm ấy”.

Anh cho Phác Luyến Dao một lí do như vậy, cũng là cho chính mình một lí do.

Phác Luyến Dao không tiện nói gì nữa, nên im lặng.

Từng này tuổi đầu, lần đầu tiên có phụ nữ dám chỉ trích anh như vậy! Sau khi đợi thêm lúc nữa, Phác Luyến Dao nói với Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, nếu anh không rảnh thì cứ đi làm việc đi, em ở đây đợi chị dâu họ ra là được”.

Nam Cung Thiên Ân liếc hướng phòng khám một cái: “Không cần, đỡ phải lại bị bà nội trách anh không quan tâm cô ấy”.

Anh cho Phác Luyến Dao một lí do như vậy, cũng là cho chính mình một lí do.

Phác Luyến Dao không tiện nói gì nữa, nên im lặng.



Nam Cung Thiên Ân đi rồi, trong lòng Bạch Tinh Nhiên thế mà lại có cảm giác trống rỗng.

Để lờ đi cảm giác không nên có này, cô cầm điện thoại ở đầu giường lên bắt đầu bấm.Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi không lâu thìPhác Luyến Dao đi vào, cô ta nhìn hướng cửa hỏi: “Sao anh họ về nhanh vậy? Không phải lại về đón người phụ nữ kia đấy chứ?”.

“Không biết”, Bạch Tinh Nhiên cười không bận tâm, áy náy nói với cô ta: “Xin lỗi nhé, bữa cơm theo chủ đề không ăn được, còn khiến em bị hành lâu thế này”.



Nhưng không có bằng chứng gì cô cũng không thể nói người ta cố ý, không phải kẻ thứ ba nào cũng độc ác không giới hạn không phải sao? “Sao có thể là vô tình chứ?”, Phác Luyến Dao cười khẩy: “Lúc ấy cô ta vốn đứng cùng anh họ, sau đó lại đứng cạnh chị, nếu không phải muốn giở trò xấu thì sao cô ta lại dựa vào việc đông người rồi tiến lại gần chị chứ? Còn nữa, trong thang máy có bao nhiêu người thế cô ta không va, mà cứ va vào người chị, còn va mạnh như thế”.

“Chị dâu họ…”, Phác Luyến Dao đột nhiên nắm hai tay Bạch Tinh Nhiên, quan tâm nói: “Không phải em dạy hư chị đâu, làm người không thể quá hiền, đặc biệt là phụ nữ đường đường chính chính như chúng ta, không thể cứ nhu nhược bị những người phụ nữ bên ngoài bắt nạt.

Có thể giữ được anh họ không phải dựa vào bản thân chị cố gắng, hiểu không? Lần trước có một người phụ nữ tìm đến văn phòng em, nói cô ta mang thai con của Thẩm Khác, em cầm dao phẫu thuật nói muốn mổ bụng cô ta ra xem có phải mang thai thật không, dọa cho cô ta chạy tè ra quần, đồng thời không bao giờ dám đến gây sự với em nữa”.

“Thật à?”, Bạch Tinh Nhiên bật cười thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.