Nam Cung Thiên An thì lại nhìn bà ta “Tinh Nhiên là người the nao châu rõ hơn
mọi người dù cô ấy thích Lam An Nam cũng sẽ không nhân tâm đến mức không
đến viên thăm cháu mot cai”.
“Ý của cháu là bà không cho nó đến?”.
“Chẳng lẽ không phải ư” Nam Cung Thiên Ân không khách sao nói “Bà nội, việc
thế này có phải bà không làm được đâu”
“Nam Cung Thiên Ân
“Bà nội, cháu biết bà muốn tốt cho cháu, nhưng giờ cháu ổn lầm, bà không cần lo
lắng cho cháu nữa”
“Cháu ổn lắm?”, lão phu nhân tức giận không thôi. “Cháu suýt nữa thì chết ở bệnh
viện thế mà còn dám nói cháu ổn lắm?”
“Bệnh này cháu bị từ nhỏ, chẳng lẽ lấy Chu Chu thì cháu sẽ không phát bệnh nữa
thật sao?”
“Cháu không thử thì sao mà biết?”
Việc hôn nhân có thể thử Sao?” Nam Cung Thiên Ân cũng tức giận: “Nhỡ lần này
lại sai vậy có phải cháu vẫn phải bỏ Chu Chu tiếp tục lấy vợ không?”
“Vương đại sư nói rồi, lần này chắc chắn sẽ không sai, Chu Chu chính là tình nhân
định mệnh của cháu.” lão phu nhân không hiểu “Bà thay thật khó hiểu, năm ấy
hai bọn cháu sống chết gì cũng muốn bên nhau, giờ bảo hai đứa kết hôn sao lại khó
như thế?”.
“Vì cháu và Chu Chu đã không có tình yêu nữa, giờ người cháu yêu là Bạch Tinh
Nhiên, cháu không tin tình nhân định mệnh gì hết, bà nội, bà muồn cháu phải nói
bao nhiều lần?”
“Nam Cung Thiên Ân, có phải châu muốn quậy đến mức bà dùng cái chết ép cháu
mới cam lòng không?”, lão phu nhân quyết định dùng chiêu cuối cùng.
Lần nào khi bà ta dùng cái chết để ép Nam Cung Thiên Ân hầu như đều sẽ đồng ý,
bà ta tưởng lần này cũng không ngoại lệ không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại phản
bác “Bà nội, bà lại định nhảy lầu để ép cháu nghe lời đúng không? Cháu nói cho bà
biết lần này bà đừng hòng làm thế, cùng làm thì cháu nhảy xuống chung với bà là
được”.
“Đừng cãi nhau nữa”, Chu Chu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Chu Chu nhìn mọi người, nói với lão phu nhân: “Bà nội, Thiên Ân thiếu gia một
lòng chỉ muốn ở bên Tinh Nhiên, bà tác thành cho anh ấy đi, nếu không anh ấy lấy
cháu cũng sẽ không vui vẻ.
“Giờ bà chỉ cần nó khỏe mạnh, không cần nó vui”, lão phu nhân tức giận chặn
họng cô ta.
Chu Chu lại chuyển sang Nam Cung Thiên Ân, nước mắt lưng tròng nói: “Thiên
Ân, em biết năm ấy là em sai, em không nên rời xa anh. Giờ anh đã yêu người khác
em sẽ không trách anh, em chỉ mong anh có thể ở bên người con gái mình thích,
sống thật vui vẻ. Nếu trên đời này không có tinh nhân định mệnh gì đó, thì anh
không cần phải đau khổ thế này nữa đúng không? Nếu em chết thì anh và Tinh
Nhiên có thể ở bên nhau hạnh phúc đúng không?”.
Cơ thể cô ta lùi dần ra sau: “Thiên Ân, em thực lòng yêu anh, cũng thực lòng mong
anh hạnh phúc, em bằng lòng dùng mạng mình để tác thành cho hạnh phúc của
anh, anh nhất định phải hạnh phúc…
Cô ta nói xong câu này thì không đợi mọi người kịp phản ứng đã xoay người lao về
phía ban công, sau đó nhảy ra khỏi lan can trong tiếng hét kinh hoảng của mọi
người.
“Trời ơi! Chu Chu, nó, lão phu nhân thực sự không dám tin vào mắt mình.
Phác Luyến Dao cũng bị dọa cho hét thất thanh: “Chu tiểu thư nhảy lầu rồi!”.
Nam Cung Thiên Ân đã lật chăn xuống giường, nhanh chóng lao ra cửa phòng
bệnh.
Vì lo Nam Cung Thiên Ân không tỉnh lại được mà cả đêm Bạch Tinh Nhiên gần như
không ngủ.
Sau khi trời sáng, cô ngay lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Tâm, nhưng
điện thoại Thẩm Tâm lại tắt máy.
Trời sáng dân, cô cũng ngày càng bắt an, bình thường lúc này Nam Cung Thiên Ấn
phải tỉnh lại rồi không biết hôm nay đã tỉnh chưa
phải tỉnh lại rồi, không biết hôm nay đã tỉnh chưa.
Mặc dù lão phu nhân không cho cô đến viện gặp Nam Cung Thiên Ân, nhưng cô
vẫn đến khoa nội trú của bệnh viện, dù chỉ nhìn anh rốt cuộc có tỉnh lại chưa thôi
cũng tốt.
Cô đến khoa nội trú, từ xa đã thấy một nhóm người bàn tán xôn xao ở vườn hoa
dưới lầu, nghe ra được hình như có người nhảy lầu.
Bạch Tinh Nhiên không có hứng thú với mấy chuyện này, nhưng khi cô nghe thấy
có người nói là nhảy từ tầng ba xuống thì cô ngay lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn
phòng bệnh chuyên dụng của Nam Cung Thiên Ân ở tầng ba, sau đó len nhanh vào
đám đông.
Khi cô thấy một cô gái nằm bò ở vườn hoa, thì thầm thở phào, may mà không phải
Nam Cung Thiên Ân
Nhưng… cô càng nhìn thì càng cảm thấy bóng lưng cô gái này quen thuộc tập trung
nhìn thế mà lại là Chu Chu?
Tiếp đó, cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân lòng nóng như lửa đốt len vào đám đồng
từ một phía khác, anh sốt ruột nhìn Chu Chu một lượt rồi ôm cô ta lên, vừa sốt ruột
gọi tên cô ta vừa dùng tay vuốt ve gương mặt nhuộm đỏ máu của cô ta.
Bên ngoài đám đông rất nhanh có một nhóm nhân viên y tế len vào, Nam Cung
Thiên Ân đích thân đặt Chu Chu lên cảng xong thì theo bác sĩ chạy về phía phòng
cấp cứu.
Đám đông dần tản ra, chỉ còn lại Bạch Tinh Nhiên ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Trong khung cảnh vội vã ấy, cô biết được hai tin tức, Nam Cung Thiên Ân tỉnh dậy
rồi, Chu Chu nhảy lầu, Chu Chu tại sao lại nhảy lầu?
Cô bất giác ngước mặt lên, thì thấy lão phu nhân ở ban công tầng ba đang dùng
anh mắt giết người nhìn mình. Tim Bạch Tinh Nhiên hằng một nhịp, chợt không
biết phải làm sao.
Cô rất muốn biết đã có chuyện gì, nhưng ánh mắt lão phu nhân quá đáng sợ, cô
quyết định vẫn nên về thì hơn.
Chỉ có điều không đợi cô ra khỏi khoa nội trú, hai bảo vệ đã chặn cô lại, bảo vệ nói
với cô lão phu nhân muốn gặp cô.
Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn theo bảo vệ về phòng bệnh tầng ba.
Nghe thấy tiếng mở cửa, lão phu nhân xoay người đi từ ban công đến, sau đó giơ
tay lên tát cô: “Nếu bức Chu Chu chết rồi thì Thiên Ân không những đời này không
sống được, mà đời sau cũng đừng hòng yên ổn. Cô muốn khiến nó đời đời kiếp kiếp
đều phải trả nợ sao? Muốn khiến nó bị lời nguyền hành hạ đời đời kiếp kiếp ư? Để
giành được nó, cô có thể không coi tính mạng của nó ra gì ư?”.
Bạch Tinh Nhiên đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bị lão phu nhân tát rồi,
một tay cô ôm má, nước mắt lăn dài.
Cô không biết lần này Chu Chu nhảy lầu là lại chơi trò gì, nhưng người phụ nữ đó
để đạt được mục đích mà không tiếc gì, có thể làm hại chính bản thân mình. Cô
không lo mình không đấu lại Chu Chu, nhưng… Chu tiểu thư này lại là tình nhân
định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, điều này khiến cô không biết phải làm sao
mới tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cho Chu Chu như vậy của Nam Cung Thiên Ân, cô tin
Nam Cung Thiên Ân vẫn có tình cảm với Chu Chu, nếu hai người họ kết hôn, có lẽ
Nam Cung Thiên Ân sẽ không quen được ngay, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ lại
yêu Chu Chu, sau đó tâm đầu ý hợp với cô ta, hạnh phúc mỹ mãn.
Tâm đầu ý hợp… bốn chữ này in dấu trong lòng cô, cô cảm giác tim mình đang dần
nhỏ máu
Cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, đau
đớn khôn cùng.
Cô nên thấy may mắn là giữa cô và Nam Cung Thiên Ân không phải chia xa vì rạn
nứt tình cảm, họ không thua trước tình cảm dành cho nhau, chỉ thua vì lời đồn.
Lời đồn về nhà Nam Cung, thứ cô vẫn luôn không tin, đến cùng lại thua nó.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!