"Anh xem những vết thương trên người em đều là do bà ấy đánh, bà ấy nói nếu lần sau em còn đào hôn, thì nhất định sẽ đánh gãy hai chân em", Chu Chu nói một lúc thì nước mắt lại lăn dài.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên rút tờ giấy ăn trên bàn lau nước mắt trên mặt cô ta: "Mẹ em nhận bao nhiêu sính lễ anh sẽ giúp em trả gã họ Lý kia, em đừng nghĩ nhiều vậy nữa, về giường nằm đã".
"Em không muốn ngủ, em sợ gặp ác mộng", Chu Chu lắc đầu.
"Không nghỉ ngơi thì vết thương của em sao lành đươc? Tối mai anh
sẽ bảo Tiểu Nguyên ở lại ngủ với em nhé?".
"Được, nhưng tối nay anh phải ở lại với em", Chu Chu nũng nịu nói.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: "Không được, nam nữ phải giữ lễ nghĩa".
"Ngày trước anh rõ ràng đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời, anh quên rồi sao?".
"Anh không quên".
"Vậy sao anh không chịu ở lại với em?".
"Chu Chu...", Nam Cung Thiên Ân gượng cười: "Quan hệ của chúng ta khác với trước rồi".
"Em biết, vì anh đã lấy vợ rồi".
''Đúng, anh và cô ấy sống với nhau rất hạnh phúc".
Chu Chu vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Em nhìn ra rồi, Thiên Ân, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, em sẽ coi anh như anh ruột".
"Ngoan, sau này em cũng sẽ tìm được người đàn ông mình yêu đế kết hôn", Nam Cung Thiên Ân cuối cùng ôm cô ta từ dưới đất dậy, đặt lên giường.
Chu Chu nằm trên giường, nhìn chằm chằm anh buồn bã nói: "Mặc dù từ người yêu hạ xuống thành em gái khiến người ta rất buồn, nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ quan tâm anh, yêu thương anh như ngày trước. Cho nên anh cũng phải đối xử tốt với em như xưa nhé".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: "Anh sẽ đối xử tốt với em, ngủ đi, anh đợi em ngủ rồi mới đi".
"Được, vậy em ngủ trước đây",
Chu tiểu thư nhắm mắt lại.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Nam Cung Thiên Ân lùi ra sau một bước, sau khi ngồi xuống ghế thì ánh mắt dừng ở trên gương mặt cô ta, lặng lẽ ngắm nhìn.
Cô vẫn luôn yêu thích mùi hương của anh, lần dầu tiên có cảm giác phản cảm với anh, chí vì vừa nãy anh đã ôm chặt Chu tiểu thư của anh.
Lúc ăn sáng, Tiếu Nguyên từ trên tầng xuống, nói với Nam Cung Thiên Ân: "Đại thiếu gia, Chu tiểu thư không chịu ăn sáng, nói không muốn ăn".
Nam Cung Thiên Ân ngấng dầu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, nói với Tiểu Nguyên: "Vậy lát nữa lại mang lên cho cô ấy ăn".
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Vâng", Tiếu Nguyên gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên buông bát đũa, rút một tờ giấy ăn ở bên cạnh lau miệng đồng thời nói với Nam Cung Thiên Ân: "Hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo phố”.
Nam Cung Thiên Ân cũng buông đũa xuống: "Muốn đi đâu? Anh đi với em".
"Không cần, anh ở nhà với Chu tiếu thư đi, em đi với Tô Tích và Tiếu Mỹ dạo bên ngoài là được", Bạch Tinh Nhiên không nói với anh, cô không muốn đi dạo, cô chí không muốn ở nhà nhìn người phụ nữ bánh bèo kia thôi.
Cô đoán Chu tiểu thư không phải dạ dày khó chịu, chí là muốn Nam
Cung Thiên Ân đút cho cô ta ăn thôi, tối qua chẳng phải cô ta cũng dùng cách này độc chiếm Nam Cung Thiên Ân cả một đêm sao?
"Tinh Nhiên, có phải em...".
"Đại thiếu gia, anh không cần nói nữa", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười ngắt lời anh: "Chẳng phải tối qua anh đã giải thích với em rồi sao? Anh không còn tình cảm với cô ta nữa, em tin anh, cũng tin anh sẽ giải quyết ổn thỏa việc này".
Nói xong, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế: "Em ra ngoài trước đây".
Nam Cung Thiên Ân gật dầu: "Đi đường cẩn thận".
Nghe thấy Bạch Tinh Nhiên kể xong, Diêu Mỹ đập bàn đứng dậy: "Nếu là mình thì mình chắc chắn sẽ đích thân chạy vào phòng của con khốn ấy, hỏi cô ta có phải muốn người khác đút cho cô ta ăn không, cậu đút còn giỏi hơn Thiên Ân thiếu gia chứ không phải bỏ đi như thế này, nhường cơ hội cho con khốn đó quyến rũ Thiên Ân thiếu gia".
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên kéo cô ấy về lại ghế, nói: "Mình tin Nam Cung Thiên Ân, anh ấy sẽ không lừa mình".
"Lời nói của đàn ông có gì mà cậu tin? Lúc tình yêu đến có chặn cũng không được, hơn nữa còn là tình dầu".
"Nam Cung Thiên Ân sẽ không ly
hôn với mình vì cô ta chứ?".
"Sao có thể không thế được?
Nam Cung Thiên Ân cũng là một người dám yêu dám hận, lúc dầu vì thích cậu nên nhốt cậu lại, bắt cậu vào Cục dân chính kết hôn. Giờ anh ta chẳng lẽ không dám vì yêu con khốn đó nên bắt cầu vào Cục dân chính ly hôn? Anh ta sợ cậu chắc?", Diêu Mỹ nói.
Bạch Tinh Nhiên nghe Diêu Mỹ nói vậy thì cũng không tự tin, cô quay sang Tô Tích: "Tiếu Tích, sao cậu không nói chuyện?".
Tô Tích bất đắc dĩ thở dài nói:
"Lúc mấy kẻ đê tiện đến, chặn cũng
chẳng chặn được, nếu dựa vào sự tự giác tự chủ của Nam Cung Thiên Ân, mình cảm thấy chỉ là ngõ cụt thôi".
"Ý cậu là mình phải chủ động tấn công?".
"Đúng thế"
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Vậy mình phải làm thế nào?".
"Việc này cũng phải hỏi bọn mình à? Cậu chưa xem Thâm cung nội chiến' à?".
"Chưa xem thật".
"Vậy thì về xem đi".
"Đu phim mệt quá, các cậu dạy mình luôn đi".
Diêu Mỹ bực bội nói: "Chiêu mình dạy cậu, cậu dám dùng không?".
"Chiêu gì?".
"Lúc nhìn thấy con khốn kia ôm Nam Cung Thiên Ân làm nũng thì tiến lên vả cho cô ta một cái, sau đó quẳng chứng nhận kết hôn vào mặt cô ta, nói với cô ta, Nam Cung Thiên Ân là chồng cậu, bảo cô ta biết liêm sỉ". Diêu Mỹ khoa tay múa chân, nói vô cùng hào hứng.
Tô Tích cười khấy: "Người đàn ông phải dùng cách khóc quậy đế cướp về chí là cái vỏ rỗng, không có ích gì hết".
"Vậy cậu cảm thấy mình phải làm sao?", chiêu của Diêu Mỹ đúng là sướng, nhưng Bạch Tinh Nhiên không tin mình có thế làm được.
"Nếu muốn giành lại trái tim Nam Cung Thiên Ân, thì phải dùng trí, tạm thời im lặng xem tình hình".
"Đợi cậu dùng trí được một nửa, Nam Cung Thiên Ân đã bị hồ ly tinh kia cướp mất rồi", Diêu Mỹ chặn họng cô ấy.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người bạn thân, đột nhiên cảm thấy chuyến này mình đi công cốc, căn bản chẳng tìm được cách giải quyết tốt nào cả.
"Bản thân mình là kẻ thất bại trong hôn nhân, không cho cậu chiêu gì được, cậu tự cầu nhiều phúc đi", Tô Tích bất lực nhún vai.
Bạch Tinh Nhiên uống nước ép hoa quả, khẽ hít một hơi rồi nói:
"Thực ra suy nghĩ ban đầu của mình là nhận được sự tha thứ của Nam Cung Thiên Ân, có được tự do rồi sẽ dốc hết lòng dạ đi tìm con gái của mình. Hay là cứ bỏ qua đi? Tác hợp cho họ, mình an toàn rút lui đi tìm con gái", lúc nói ra câu này, Bạch Tinh Nhiên cảm giác tim mình đang nhỏ máu.
CÔ biết mình đã yêu sâu đậm cái người đàn ông lạnh lùng, ngang ngược nhưng lúc chiều phụ nữ thì chiều kinh khủng ấy, đến mức này cũng là do anh, khiến cô yêu anh nhiều hơn, yêu anh sâu đậm hơn trước.
Diêu Mỹ cạn lời: "Vì một đứa con chẳng hề tồn tại mà cậu muốn bỏ Nam Cung Thiên Ân? Cậu điên rồi!".
Nam Cung Thiên Ân? Cậu điên rồi!".
"Đứa bé không phải không tồn tại", Bạch Tinh Nhiên không vui phản bác.
"Chí dựa vào một câu nói của Tiểu Tích, cậu xem cậu đã biến bản thân thành thế nào rồi, như một kẻ điên cả ngày đi tìm con gái", Diêu Mỹ cầm thực đơn trên bàn lên đập vào đầu Tô Tích một cái: "Việc này dều tại cậu!".
Diêu Mỹ chưa bao giờ tin con của Bạch Tinh Nhiên bị đánh tráo, càng không ủng hộ hành vi như kẻ ngốc cứ mãi đi tìm con gái của cô.
"Mình có biết Tinh Nhiên sẽ điên cuồng thế này đâu", Tô Tích lườm cô ấy một cái.