Về đến nhà Nam Cung, lão phu nhân nhìn Bạch Tinh Nhiên, mặt đầy nghi ngờ hỏi một câu: “Không phải muốn ở nhà mẹ đẻ một thời gian sao?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, Nam Cung Thiên Ân lập tức nói: “Là cháu đón cô ấy về”.
“Tại sao?”.
“Còn có thể tại vì sao nữa? Bình thường chẳng phải bà bảo cháu ở với cô ấy nhiều chút sao?”.
“Nhưng mà…”.
“Bà nội, bà đừng nhưng nhị nữa, bọn cháu về phòng trước đây”, Nam Cung Thiên Ân ôm Bạch Tinh Nhiên đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng xa dần của hai người, lão phu nhân khó hiểu hỏi: “Tình cảm của hai đứa nó trở nên tốt như vậy từ bao giờ? Xa nhau một ngày cũng không nỡ?”.
Chị Hà ở bên cạnh cũng lo theo: “Đúng đó, thế thì sau này phải làm sao?”.
“Khiến quan hệ hai đứa nó tốt lên, bước này có phải tôi đi sai rồi không?”, lão phu nhân đột nhiên lẩm bẩm, trước đây bà ta chỉ muốn khiến Bạch Tinh Nhiên sống vui vẻ, như vậy có ích cho đứa bé, căn bản không nghĩ đến việc sau này.
Về đến phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên bèn lên giường, ngồi tựa vào đầu giường, hơn nữa còn kéo chăn đắp lên người.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô vẫn là vẻ mặt ủ dột, nên hỏi: “Cô không sao chứ?”.
“Tôi không sao”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đi làm đi, không cần để ý tôi”.
“Tôi cũng không muốn để ý cô, nhưng cô với dáng vẻ này thực sự rất ảnh hưởng tâm trạng, biết không?”.
“Xin lỗi”.
“Thôi, cô nghỉ ngơi đi, tôi về công ty đây”.
“Ừ, hôm nay… cảm ơn anh”, Bạch Tinh Nhiên cảm kích nói, nếu không phải trùng hợp gặp anh, con cô chắc đã không giữ được.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi, Bạch Tinh Nhiên chỉnh điện thoại thành im lặng, nằm trên giường mà trong đầu vẫn loạn cào cào. Cô nhắm hai mắt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nghĩ xem tiếp theo phải làm sao.
Bạch Tinh Nhiên nằm trên giường một ngày, cuối cùng cầm chiếc điện thoại bị cô chỉnh im lặng lên.
Trên màn hình hiển thị tổng cộng hơn 70 cuộc gọi của hai mẹ con Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An gọi cho cô, xem ra bọn họ sắp sốt ruột đến điên rồi.
Sau đó là một dòng video Wechat, khi cô nhìn thấy Tiểu Ý với gương mặt tái nhợt, gầy chỉ còn da bọc xương trong video, còn cả dáng vẻ khóc lóc đau đớn của cậu ấy, tuyến lệ cuối cùng cũng không chịu nổi.
Bên dưới còn có một đoạn tin nhắn âm thanh của Bạch Ánh An, dùng giọng điệu tự tin nhất quán của mình, cô ta cười khẩy nói: “Bạch tiểu thư, mày nhất định đang tìm bọn họ khắp nơi nhỉ, nói cho mày một tin xấu, hôm nay bọn họ lại đổi chỗ rồi, mày có lẽ càng khó tìm thấy bọn họ hơn”.
Bạch Tinh Nhiên tức giận đập điện thoại xuống giường, sau đó bò ra giường bật khóc, khóc nức nở.
Cô vẫn luôn tìm không được họ, nhờ thiên kim tiểu thư Viên Quế, còn nhờ Tô Tích người bạn thân đang du học ở Âu Mỹ giúp mình tìm, nhưng không tìm thấy.
Xem ra hai mẹ con nhà họ Bạch nghĩ chu đáo hơn cô, cẩn thận hơn cô.
Bò ra giường khóc một lúc, Bạch Tinh Nhiên mới bình tĩnh ngồi dậy khỏi giường, cô lau nước mắt trên mặt, ngực phập phồng vì đau lòng, bình tĩnh lại từng chút một.
Sau đó, cô bò đến giữa giường tóm lấy điện thoại, gọi lại vào số Bạch Ánh An.
Điện thoại vừa kết nối, bên trong đã vang lên nụ cười mỉa mai của Bạch Ánh An: “Em gái ngoan? Cuối cũng cũng nhận điện thoại à?”.
Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi, lạnh nhạt nói: “Ở quán cà phê lần trước, tôi đến ngay”.
“Sao lại muốn đến quán cà phê? Mày đến thẳng nhà họ Bạch không phải là được rồi sao”.
“Bạch đại tiểu thư, chị cũng có thể chọn không đến”, Bạch Tinh Nhiên nói xong thì dập máy.
Sau khi dập máy, cô đi đến nhà tắm gột rửa bản thân sạch sẽ, thay quần áo rồi xuống tầng.
Ở tầng dưới, lão phu nhân thấy cô xuống thì nhìn cô hỏi: “Ánh An, rốt cuộc có việc gì thế? Hôm qua cháu nói về nhà mẹ đẻ mà”.
“Là đại thiếu gia nói anh ấy không quen, cho nên…”, cô ổn định tâm trạng, cố gắng nặn ra nụ cười: “Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ đứa con này thật tốt, để nó khỏe mạnh, bình an đến thế giới này”.
Nghe thấy cô nói vậy, gương mặt vốn nghiêm nghị của lão phu nhân dịu đi, cười hài lòng: “Vậy thì tốt”.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên tạm biệt lão phu nhân thì rời khỏi nhà Nam Cung.
Lúc cô đến phòng riêng của quán cà phê, Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An đã đợi sẵn bên trong, thấy cô đến một mình, hai mẹ con khẽ thở phào.
Bạch Ánh An liếc cô cười trêu tức: “Tao tưởng mày sẽ trốn sau lưng Nam Cung Thiên Ân mãi không dám ra cơ, xem ra vẫn không có cái gan đấy”.
Cô ta vừa dứt lời, Hứa Nhã Dung đã tiếp lời: “Tao sẽ hẹn lại lịch với bác sĩ, nếu lần này còn dám báo cho Nam Cung Thiên Ân đến thì tao sẽ không tha cho mày”.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu, nhìn hai mẹ con kia trân trân.
Nam Cung Thiên Ân căn bản không phải do cô gọi đến bệnh viện, tại sao anh lại xuất hiện ở bệnh viện cô cũng không biết, càng chưa từng hỏi anh. Hôm nay xảy ra bao nhiêu việc như vậy, cô căn bản cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu chi tiết này.
Cô không cảm thấy cần thiết giải thích việc này với hai mẹ con nhà này, mà liếc bọn họ với gương mặt lạnh nhạt nói: “Tôi đến đây chỉ muốn nói với các người, đứa bé này dù thế nào tôi cũng sẽ không bỏ”.
“Mày dám?!”, Bạch Ánh An tức giận đứng dậy khỏi sofa.
So với Bạch Ánh An nóng tính, Hứa Nhã Dung bình tĩnh hơn chút, kéo Bạch Ánh An về lại sofa xong thì nhìn Bạch Tinh Nhiên với vẻ mặt lạnh tanh nói: “Vậy mày muốn thế nào?”.
“Bạch phu nhân, chắc bà vẫn không hiểu địa vị thân phận của tôi ở nhà Nam Cung, vậy giờ tôi nói cho bà biết, mặc dù bà vẫn luôn ra vẻ phu nhân cao quý, nhưng trong mắt nhà Nam Cung, nhà họ Bạch căn bản chỉ là một gia đình nhỏ bé chẳng to tát gì, người ta cũng không coi trọng con gái của nhà họ Bạch. Từ lúc mới đầu, Nam Cung lão phu nhân đã không định để tôi ở lại nhà Nam Cung mãi, nếu không phải vì chiếc nhẫn này thì tôi đã bị lão phu nhân đuổi đi ngay ngày thứ hai kết hôn rồi”, cô giơ tay phải lên, lắc chiếc nhẫn ngọc nạm vàng trên ngón áp út, tiếp đó nói kháy: “Bao lâu nay, thái độ của lão phu nhân với tôi chỉ có chán ghét và khinh thường, còn chẳng thèm nói với tôi một câu. Sau đó bà ấy đã thay đổi thái độ với tôi hoàn toàn là vì đứa bé này. Bà ấy một lòng đối xử tốt với tôi cũng là vì đứa bé này. Nếu đứa bé này mất, thì bà cảm thấy bà ấy sẽ làm thế nào? Sẽ vì một chiếc nhẫn mà tha cho tôi sao? Con gái rượu của bà còn có thể thuận lợi thay thế tôi vào nhà Nam Cung không?”.
Bạch Tinh Nhiên nói một tràng, Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An mặc dù tức giận cô hạ thấp nhà họ Bạch, nhưng bọn họ lại biết, cô nói là sự thực.
Mỗi lần Hứa Nhã Dung đến nhà Nam Cung, lão phu nhân đều không cho bà ta sắc mặt tốt đẹp gì, thậm chí còn chẳng muốn nói chuyện với bà ta. Cũng chính vì áp lực vô hình này, khiến mỗi lần bà ta ở trước mặt lão phu nhân thì đều ngoan ngoãn cứ như người giúp việc.
“Nếu các người cứ muốn giết chết con của tôi, vậy tôi chỉ có một lựa chọn, nói với lão phu nhân tất cả, có nhà họ Bạch các người đệm lưng, em trai và mẹ tôi chết cũng đáng!”.