“Để anh đưa em về nhà”, Nam Cung Thiên Ân đỡ người cô ta, gật đầu với mọi
người xong đưa cô ta đi ra phía cửa khách sạn.
Cả quãng đường, Chu Chu lại vừa khóc vừa cười, lúc lại kể chuyện căn nhà của nhà
họ Chu lúc cô ta còn nhỏ, lúc lại kể kỉ niệm vui khi yêu anh từ sáu, bảy năm trước
đây.
Còn Nam Cung Thiên Ân từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ im lặng lái xe.
Chu Chu vẫn mặc chiếc váy trắng đó, cơ thể lả lướt của cô được Nam Cung Thiên Ân
ôm trong vòng tay từng bước đi lên trên tầng.
Nam Cung Thiên Ân dìu cô ta vào giường, đang định đứng lên, Chu Chu lại dùng
hai tay ôm ghì lấy cổ anh, vừa khóc vừa nhìn anh nghẹn ngào nói: “Thiên Ân, em
thật sự không hề đổ oan cho Tinh Nhiên, anh phải tin em đấy”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Anh tin em, em say rồi, mau ngủ đi.
“Em không ngủ được… em khó chịu, Thiên Ân….. anh nói xem sao em lại xui xẻo
đến vậy? Chuyện gì cũng không được thuận lợi…”
“Không phải tại em, đừng tự trách mình”.
“Rõ ràng là tại em, từ nhỏ đến lớn mọi người đều không thích em, bị người nhà chế
cười, bị đồng nghiệp chê cười… còn khiến Tinh Nhiên không vui nữa”, cô ta buồn
đến mức khóc lên: “Sao em lại không được mọi người thích chứ… Thiên Ân…. có
phải anh cũng không thích em không?”.
“Thích, đương nhiên là thích”, Nam Cung Thiên Ân chỉ muốn nhanh chóng an ủi
cô ta, nên cũng không nghĩ đến gì khác cả.
“Thật không?”, Chu Chu vui sướng cười lên.
“Thật, cho nên em phải ngoan, nếu không anh sẽ không thích em nữa”, Nam
Cung Thiên Ân đặt hai tay của cô ta xuống, nhìn thẳng cô ta nói: “Ngoan ngoãn
ngủ đi, ngủ dậy mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.
“Không, em còn chưa tắm… em muốn đi tắm… Chu Chu loạng choạng ngồi dậy
khỏi giường, vừa dùng tay cởi chiếc váy trên người vừa lẩm bẩm: “Khóa kéo đâu
nhỉ? Khóa kéo đâu rồi…
Nam Cung Thiên Ân giữ bàn tay cô ta đang sở khắp nơi nói: “Em đừng cử động, để
anh gọi Tiểu Nguyên lên giúp em”.
“Đừng… Tiểu Nguyên đi ngủ rồi… tự em làm là được”, Chu Chu tiếp tục tìm kiếm
khóa kéo trên váy: “Không tìm thấy khóa kéo đâu… Thiên Ân, anh mau giúp em
với….
“Để anh xem”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Khóa kéo ở đây mà! Ở đây…”, ngoài cửa đột nhiên vọng lên tiếng phụ nữ.
Hai người ở trong phòng cùng khựng người lại, ngó ra bên ngoài nhìn, thấy Tô
Tích và Diễu Mỹ mỗi người một bên dìu Bạch Tinh Nhiên đang say bí tỉ đứng ở
trước cửa, sắc mặt Chu Chu tái nhợt, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân cũng không đẹp
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
đẽ gì.
“Người có tiền cũng thật phiền phức, ở căn nhà to thế này làm gì? Hại tôi tìm từ
tầng một lên đây, may mà tìm thấy phòng ngủ chính”, Diêu Mỹ vừa cùng Tô Tích
dìu Bạch Tinh Nhiên đi vào vừa lẩm bẩm nói.
Sau đó hai người cùng ném Bạch Tinh Nhiên say mèm vào trong lòng Nam Cung
Thiên Ân, Tô Tích còn tiện tay kéo khóa kéo phía sau lưng Bạch Tinh Nhiên xuống:
“Nhìn thấy chưa, khóa kéo”.
Nam Cung Thiên Ân bị ép đón lấy Bạch Tinh Nhiên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc
trên người cô, anh nhíu mày, ngước mắt nhìn hai người nói: “Hai người đưa cô ấy
đi uống rượu đấy à?”.
“Là cô ấy cứ ép chúng tôi phải ngồi uống với cô ấy”, Tô Tích nhún vai nói với vẻ vô
tội: “Thiên Ân thiếu gia anh đâu phải không biết vợ anh mà say rượu thì sẽ như thế
nào, thấy đàn ông là lao đến ôm, thấy sông nước là trực lao đầu nhảy xuống, hai
chúng tôi mệt sắp chết rồi đây này”.
“Cuối cùng cũng được nhẹ nhõm”, Diêu Mỹ thở phảo một cái.
“Hai cậu ồn quá đấy…, Bạch Tinh Nhiên mơ màng trách một câu, vùng vẫy đứng ra
khỏi lòng Nam Cung Thiên Ân, cô vừa đứng, chiếc váy vừa bị Tô Tích kéo khóa lập
tức rơi xuống ngang eo, một nửa cơ thể cô bị phơi bày ra.
Nam Cung Thiên Ân giật mình, lập tức kéo vảy cô lên.
Tô Tích nghiêng người vỗ nhẹ vào mặt Bạch Tinh Nhiên: “Tinh Nhiên, chúng ta
đến nhà rồi, mau nghỉ ngơi đi nhé”.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy hai từ ‘đến nhà, lập tức hét lên: “Mình không
muốn về nhà mình nói rồi mình không muốn về…
“Cậu không về, Thiên Ân thiếu gia sẽ bị hồ ly tinh dụ dỗ mất đấy”.
“Thiên Ân thiếu gia… mình cũng không cần nữa, mình không cần nữa…!”, dạ dày
Bạch Tinh Nhiên trở nên rạo rực, ập vào lòng Nam Cung Thiên Ân cứ thể nên khan,
những gì cần nên cô đã nôn sạch trên đường rồi, nên giờ chỉ có thể nên khan.
Nam Cung Thiên Ân nhìn qua Chu Chu đang bỏ trên mép giường giả vờ ngủ, rồi lại
nhìn sang Tô Tích và Diêu Mỹ nói: “Hai cô đưa cô ấy về phòng đối diện trước đi”.
Tô Tích và Diệu Mỹ nhìn nhau, không nhúc nhích, rồi ném một câu: “Xin lỗi,
chúng tôi không có cái nghĩa vụ đấy!”, Tô Tích nói xong liền kéo Diêu Mỹ đi ra
khỏi phòng ngủ.
Căn phòng ngủ ngay lập tức chỉ còn lại Nam Cung Thiên Ân và hai con sâu rượu.
Diêu Mỹ đi ra khỏi phòng ngủ còn không quên quay đầu lại, cuối cùng tặng Nam
Cung Thiên Ân một câu: “Thiên Ân thiếu gia, nói với anh một bí mật nhé, vị kia
nhà anh là giả vờ, còn Tinh Nhiên nhà tôi mới là say thật, mau đưa cô ấy đi tắm
đi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Mình luôn cảm thấy hình như chúng ta làm thiếu chuyện gì đó”, khi xuống tầng
dưới, Tô Tích nói.
“Thiếu gì cơ?”.
“Chúng ta nên cho Tinh Nhiên uống thuốc kích dục, rồi cho cậu ấy mặc bộ nội y
gợi cảm, nếu như vậy cảnh tượng chắc chắn sẽ nóng bỏng hơn vừa nãy nhiều, con
khốn kia chắc sẽ tức mà cắn lưỡi tự tử luôn”.
“Chẳng nói trước”.
“…”
Hai người cùng cười hô hố rồi đi ra cửa.
Trên tầng, Chu Chu nằm bò ở mép giường, miệng vẫn luôn lẩm bẩm đòi đi tắm.
Tuy kịch hay bị cắt ngang, nhưng chẳng phải vẫn có thể diễn tiếp sao, nếu không
Nam Cung Thiên Ân sẽ cảm thấy cô ta đang giả vờ say.
Nam Cung Thiên Ân một tay đỡ Bạch Tinh Nhiên đang trong bộ dạng áo váy xộc
xệch, một tay giơ lên vỗ vai Chu Chu nói: “Chu Chu, em nằm ở đó đã nhé, để anh
gọi Tiểu Nguyên lên”.
Chu Chu hơi động đậy cơ thể, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh cười: “Không sao…
anh đưa Tình Nhiên về phòng đi, Tinh Nhiên như vậy sẽ bị cảm đấy”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, cầm điện thoại bàn trong phòng lên bắt đầu ẩn số.
Một lúc sau, Tiểu Nguyễn chạy lên, cô ta nhìn mọi người trong phòng một lượt,
cảm giác có hơi khó hiểu.
Nam Cung Thiên Ân liền dặn dò: “Chu tiểu thư uống say, không được tắm ngay, cô
dùng nước ấm lau người giúp cô ấy, thay cho cô ấy bộ quần áo sạch. Nhớ là nhiệt độ
nước đừng có thấp quá, cẩn thận Chu tiểu thư bị cảm đấy”.
“Vâng, đại thiếu gia”, Tiểu Nguyên gật đầu.
Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn Chu Chu lần nữa, bàn tay ấm áp vuốt lên mái tóc
cô ta: “Chu Chu, em ngủ sớm nhé”.
Chu Chu mơ hồ gật đầu: “Cảm ơn anh, Thiên Ân… em sẽ cố gắng nghỉ ngơi”.
Rồi Nam Cung Thiên Ân bế Bạch Tinh Nhiên đì ra ngoài phòng ngủ, Bạch Tinh
Nhiên bị tỉnh dậy trong cơn mơ cứ thể hét lên: “Mình không muốn về nhà… mình
không muốn…
Giọng nói của cô dần dần nhỏ lại, sau đó là tiếng đóng cửa của phòng đối diện.
Tiểu Nguyên đi ra đóng cửa phòng ngủ lại, khi quay người lại, thấy hai tay Chu Chu
nằm chặt lấy ga giường, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Chu tiểu thư, cô có sao không?”, Tiểu Nguyên lo lắng hỏi, vừa vỗ lưng cô vừa nói:
“Có phải cô cảm thấy không khỏe ở đâu không? Có cần tôi đi gọi đại thiếu gia đến
không?”.
Chu Chu thả lòng bàn tay nằm ga giường ra, kéo vạt áo Tiểu Nguyên lại rồi lắc đầu.
Cô ta chỉ lắc đầu không nói gì, nước mắt vẫn lã chã rơi.