Thì ra là người nhà Nam Cung, thảo nào khí chất lại hơn người như vậy.
Lâm phu nhân đi vào, tự đi đến sofa ngồi xuống, nhìn hai mẹ con rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Tinh Nhiên, nói:
"Nghe nói cô định kết hôn với An Nam nhà tôi?” Trước đó mặc dù Chu Tuệ chưa từng gặp Lâm phu nhân, nhưng nghe thấy câu đầu tiên của bà ta đã hiểu ngay thì ra bà ta là mẹ của Lâm An Nam.
Bạch Tinh Nhiên rót cốc nước
cho bà ta, lịch sự đáp:
"Lâm phu nhân, Lâm thiếu gia đúng là đã hứa việc kết hôn với cháu".
"Nhưng tôi nhớ năm ngoái tôi đã nói rất rõ ràng, hai đứa không thể kết hôn, bao lâu nay tôi tưởng hai đứa đã chia tay rồi, sao tự nhiên lại làm lành?”, Lâm phu nhân tức giận nói.
Bạch Tinh Nhiên cười khổ trong lòng, không ngờ lúc đầu một câu nói giận dỗi của mình lại tạo thành tình hình hôm nay, đây là tự đào hố chôn mình à?
"Lâm phu nhân, cháu nghĩ việc này bác phải bàn với Lâm thiếu gia, nếu Lâm thiếu gia bằng lòng chia tay thì cháu sẽ phối hợp", cô nói
nghiêm túc.
Lâm phu nhân càng không vui:
"Ý cô là... là An Nam nhà tôi bám cô?”
“Không thể nói là bám, nhưng nếu anh ấy muốn thì cháu lúc nào cũng có thể chia tay với anh ấy".
"Ặc... Lâm phu nhân", Chu Tuệ vội đi đến ngồi xuống cạnh Bạch Tinh Nhiên, nhìn Lâm phu nhân dè dặt nói:
"Mặc dù Tinh Nhiên là con riêng của nhà họ Bạch, nhưng nhà họ Bạch từng nói sẽ coi nó như con ruột của mình, để nó gả đi một cách vẻ vang.
Nếu Lâm thiếu gia lấy Tinh Nhiên cũng không coi là thất lễ".
Lâm phu nhân lắc đầu:
"Thực ra
tôi cũng không phải người thực dụng như vậy, trước đó cũng không phản đối hai đứa ở bên nhau, nhưng nhà Nam Cung không thích nó, cũng không muốn An Nam lấy nó, cho nên tôi không thể để hai đứa kết hôn".
Chu Tuệ không nói gì nữa, Bạch Tinh Nhiên nói:
"Lâm phu nhân, hay là bác về khuyên An Nam thử xem".
"Ý cô là chỉ cần tôi khuyên được An Nam thì cô sẽ biết điều rời đi đúng không?”
“Đúng".
"Được, tôi hi vọng cô sẽ giữ lời", Lâm phu nhân đứng dậy khỏi sofa, xoay chân đang định rời đi, thì
xoay chân đang định rời đi, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Lâm An Nam:
"Không cần khuyên nữa, con đã quyết định rồi".
Thấy Lâm An Nam đi vào, sắc mặt Lâm phu nhân ngay lập tức sầm lại, liếc anh ta:
"Chẳng phải con đến công ty rồi sao? Sao lại chạy đến đây?”
“Mẹ, chẳng phải mẹ cũng lừa con nói là đi đặt khách sạn cho con sao?”, Lâm An Nam đi vào, nhìn Lâm phu nhân với vẻ không vui:
"Sao mẹ lại đến đây? Điều cần nói con đã nói với mẹ rồi, cả đời này con sẽ chỉ lấy một mình Tinh Nhiên thôi, dù mẹ muốn tước quyền thừa kế Tập đoàn Lâm Thị của con cũng được".
"Con...”, Lâm phu nhân tức giận
trừng anh ta, sau đó liếc Bạch Tinh
Nhiên bên cạnh anh ta một cái, hơi mất mặt hít sâu một hơi:
"Con thực sự có thể bỏ cả quyền thừa kế Lâm Thị?”
“Đúng thế, con chỉ cần Tinh Nhiên", Lâm An Nam giơ cánh tay lên kéo Bạch Tinh Nhiên vào lòng, nói rất nghiêm túc.
Lâm phu nhân gật đầu:
"Được lắm, nếu con đã kiên quyết thế thì mẹ sẽ chiều theo ý con".
"Cảm ơn mẹ, vẫn phải làm phiền mẹ lo việc làm hôn lễ cho con", Lâm An Nam mỉm cười, vỗ vai Bạch Tinh Nhiên nói:
"Mẹ, mẹ yên tâm, ngày trước chẳng phải mẹ vẫn
tâm, ngày trước chẳng phải mẹ vẫn cảm thấy Tinh Nhiên rất tốt sao, sau này cô ấy chắc chắn sẽ hiếu thuận với mẹ, đúng không, Tinh Nhiên?”
“ừm...”, Bạch Tinh Nhiên đáp bừa, trong lòng hơi bối rối.
Lâm phu nhân chuyển mắt sang cô, lạnh giọng hỏi:
"Tôi khá tò mò, nếu An Nam bỏ quyền thừa kế Lâm Thị thì Bạch tiểu thư còn gả cho nó không?” Bạch Tinh Nhiên nhìn Lâm An Nam, thực ra dù Lâm An Nam có mười cái quyền thừa kế Lâm Thị cô cũng không muốn gả cho anh ta, nhưng cô không nói vậy được, chỉ có thể gật bừa:
"Cháu bằng lòng".
Nghe thấy câu trả lời của cô, Lâm An Nam hài lòng mỉm cười.
Vẻ mặt Lâm phu nhân cũng dịu đi, thực ra ngày trước bà ta đã cảm thấy Bạch Tinh Nhiên rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cũng khá là thích, nhưng vẫn ngại thân phận con riêng nhà họ Bạch của cô, trong lòng không thoải mái lắm.
Nhưng nếu Lâm An Nam cứ phải ở bên cô như ngày trước, vậy bà ta đương nhiên cũng không tiện chia rẽ họ mãi.
"Nếu hai đứa đã quyết chí muốn bên nhau như vậy, thì được rồi, mẹ sẽ về xem ngày, nhưng mẹ nhắc hai đứa, nếu để anh con thừa kế, thì đến lúc đó hai đứa có lẽ còn không
giữ được căn nhà này, tốt nhất là chuẩn bị tâm lý đi".
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con có tay có chân, có thể tự nuôi sống bản thân", Lâm An Nam bày vẻ mặt bất cần.
"Nói thì nghe có chí khí lắm", Lâm phu nhân khinh thường hừ một tiếng, liếc con trai, vớ lấy chiếc túi trên sofa, đi ra cửa.
Sau khi Lâm phu nhân về, Chu Tuệ ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng không nói ra, cuối cùng đi vào phòng bếp pha trà.
Lâm An Nam xoay người, quan sát Bạch Tinh Nhiên đang im lặng, cười khẽ nói:
"Sao thế? Sợ ngu
người luôn à?” Bạch Tinh Nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta, nói:
"Lâm thiếu gia, hay là chúng ta...”
“Tốt nhất em đừng nói ra mấy lời kiểu chúng ta đừng kết hôn nữa thì hơn", Lâm An Nam ngắt lời cô.
Bạch Tinh Nhiên bị anh cướp lời, hơi bối rối mỉm cười, nói:
"Nhưng mà... cái giá khi anh làm vậy quá đắt, anh không sợ mất Lâm Thị sao?” Lúc đầu anh ta có thể phản bội cô vì Lâm Thị, hôm nay thế mà lại vì cô mà bỏ quyền thừa kế Lâm Thị, mới chưa đến một năm, rốt cuộc cái gì đã thay đổi anh ta?
Đương nhiên, cô sẽ không tin bản thân có sức hút lớn đến mức khiến anh ta thay đổi.
"Vậy em thì sao? Em sợ không?”, Lâm An Nam nhìn chằm chằm cô hỏi vặn lại.
"Tôi... tôi có gì mà phải sợ".
"Thế là được rồi, em còn không sợ mà tôi sợ cái gì?”, Lâm An Nam mỉm cười kéo cô vào lòng, vuốt tóc cô:
"Yên tâm đi, mẹ tôi thương tôi nhất, anh trai tôi lại là cái tính chẳng làm nên trò trống gì, Lâm Thị không thể để anh ấy kế thừa".
"Vậy lúc đầu anh...”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngừng lại, việc qua lâu như vậy rồi, có gì đâu mà nhắc
lại chứ? Thực sự là không cần.
Nó cứ như cái gai đâm trong tim cô, rút ra thì sẽ đau âm ỉ, muốn khỏi nhanh thì không nên chạm vào nó nữa.
Lâm An Nam im lặng, việc đó cũng là hạt cát trong lòng anh ta, khiến anh ta vô cùng khó chịu.
"Lúc đầu...”, anh ta trầm ngâm một lát:
"Lúc đầu là vì sợ bị anh trai tôi cướp guyền thừa kế, đến cả căn phòng hiện tại tôi cũng không giữ được, cho nên mới để ý guyền thừa kế như vậy, sau đó làm ra việc tổn thương em và khiến tôi hối hận".
"Xin lỗi em, Tinh Nhiên...”, anh ta bất lực thở dài.
"Việc đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa".
"Vậy em sẽ tha thứ cho tôi chứ?”, Lâm An Nam buông cô ra, cúi xuống nhìn cô hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Không", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cũng là vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu không phải tại các anh thì tôi sẽ không gả vào nhà Nam Cung, sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy, sẽ không đánh mất con mình, mẹ tôi và Tiểu Ý cũng sẽ không chịu nhiều vất vả như thế.
Lâm thiếu gia, thực ra tôi chẳng muốn gả cho anh chút nào".
Sắc mặt Lâm An Nam hơi thay đổi, không phân rõ được là hụt hẫng hay thất vọng.
Bạch Tinh Nhiên cười khổ một cái, tiếp đó nói:
"Nhưng tôi vẫn luôn là Bạch Tinh Nhiên mà anh tin tưởng, Bạch Tinh Nhiên giữ chữ tín.
Cho nên anh yên tâm, nếu chúng ta đã giao hẹn trước, vậy thì tôi chắc chắn sẽ kết hôn với anh".
"Sao cảm giác như tôi đang ép cưới vậy?”, Lâm An Nam cười gượng.
"Tôi thấy... việc này có khác gì ép cưới đâu?”, Bạch Tinh Nhiên nói:
"Đương nhiên, đây là tôi tình nguyện bị ép".
Lâm An Nam im lặng một lúc, nụ cười lại nở trên mặt:
"Dù thế nào, thì lần này tôi sẽ không buông tay nữa, cưỡng ép cũng được, ép cưới cũng được, em ngoan ngoãn đợi làm cô dâu là được rồi".
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên vụt qua chút thất vọng, cô còn tưởng sau khi mình nói vậy, lương tâm Lâm An Nam trỗi dậy sẽ tha cho cô, xem ra mình vẫn nghĩ về anh ta quá tốt đẹp rồi.
Cô khẽ gật đầu:
"Tôi biết rồi".
Bạch Ánh An ngủ đến giữa trưa, đến tận khi Tiểu Lục đến gọi cô ta xuống ăn trưa mới dậy.
Trên bàn cơm chỉ có cô ta, lão phu nhân và Phác Luyến Dao, Phác Luyến Dao nhìn chằm chằm Bạch Ánh An quan tâm hỏi han:
"Chị dâu họ, cả tối qua chị không ngủ, giờ nghỉ ngơi ổn rồi chứ?” Bạch Ánh An ngước mắt lên nhìn cô ta cảm kích nói:
"Tốt lắm rồi, cảm ơn em trông bé giúp chị".
"Cảm ơn gì chứ, là bà không yên tâm bảo mẫu nên bảo em để ý bé chút, bà nhỉ?”, Phác Luyến Dao xoay sang lão phu nhân cười khẽ.