Người Vớt Xác

Chương 49: Chương 49




Hiện tại cho dù bên ngoài có một trận chiến lớn cũng không thể biết quang cảnh bên trong huyệt mộ sẽ như thế nào

“Sao, bây giờ còn muốn vào không?”

Chu Tam quay đầu cố ý kín đáo cười một tiếng, bộ dạng như muốn chê cười tôi

“Cái này có là gì, đã đến đây rồi thì còn đường sống để lui à?”

Tôi nhìn thoáng qua dòng nước có vẻ chảy rất xiết phía sau lưng, mấy cái hố sâu thoạt nhìn giống như hệ thống lọc, ở nơi này căn bản không thể có đường để quay về, ngoại trừ tiến tới phía trước tìm lối ra thì chẳng còn cách nào khác.

“Tôi cũng không ngờ mộ này sẽ lớn như vậy, phàm là đại mộ, cơ quan đều dày đặc. Tôi nhớ trước đây từng đi đến một lăng mộ, bề ngoài không có gì đáng nói, nhưng sau khi xuống rồi mới phát hiện từng bước đều có nguy cơ. Lần ấy đi vào mười mấy người, lúc trở ra ngoại trừ tôi cũng chỉ có một thằng nhóc mạng lớn, hai tay đều bị chặt đứt, chính là liệu mạng mà chạy ra.”

“Từ đó về sau tôi liền thề nhất định không xuống mộ thêm lần nào nữa, không ngờ vừa mới qua mấy năm lại quên mất mấy lời này!”

Chu Tam lại bắt đầu kể những câu chuyện phô trương của mình trước kia, tạm thời không so đo thật giả, giả thì còn được, nhưng nếu mấy chuyện hắn nói với tôi đều là thật, thì trước mắt tên này quả thật lợi hại.

“Hảo hán không đề cập đến chuyện cũ, anh vẫn là nên suy nghĩ cách vượt qua cái này đi”

Chu Tam bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó mới nói, “Qua cái rắm, tục ngữ nói rất đúng, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Năm đó có đại sư tính qua cho tôi, đời này là mệnh phú quý, rất trường thọ, sẽ không chết ở chỗ này đâu, cậu cứ yên tâm 100%”

Tên này, thật đúng là!

Chu Tam cợt nhả xong trực tiếp từ đầu cầu bước xuống dưới, tôi than nhẹ một tiếng, đành phải đuổi theo, Chu Tam càng như vậy, lòng tôi kỳ thật lại càng thêm không chắc.

Tất cả đỉnh đầu đều là những mảnh vải không biết tên, cũng chẳng biết dùng để làm gì, liếc mắt nhìn lại không thể nhìn tới cuối cùng, hết thảy đều treo trên đỉnh đầu. Thậm chí có vài cái đã rũ xuống trên cầu, kể cả dưới cầu nữa.

Hiện tại Chu Tam đã chạy tới đầu cầu bên kia, tôi nhìn thoáng qua mảnh vải rách nát ở bốn phía, nhịn không được mở miệng nói, “Chỗ vải này để làm gì, sao lại nhiều như vậy?”

Chu Tam quay đầu, cũng liếc mắt nhìn mấy mảnh vải đó một cái, nhưng tên này lại có phần xem thường, chỉ trợn mắt nhìn tôi nói, “Có quỷ mới biết, tôi chưa từng thấy chúng trước đây, cậu hỏi tôi cũng như không”

Nói xong liền bắt đầu tự mình bước về phía trước.

Tôi nhìn chằm chằm xung quanh, đều có vải, trong lòng thực sự không được dễ chịu. Khác thường tất là yêu, đồ vật không biết tên, luôn luôn phải cẩn thận

Tôi dừng lại, điều chỉnh độ sáng của đèn pin một chút, giơ tay rọi đèn về phía trước, trong bóng tối vô tận dường như có một cái miệng đầy máu đang chờ người tới, chờ chúng tôi tới liền nuốt chửng lấy.

Một lần nữa nhấc chân đi xuống cầu đá, chỗ này đá vụn càng nhiều, nhưng quan tài không giống như lúc nãy. Quan tài ở đây được đặt cùng nhau. Thoạt nhìn không giống như sắp đặt có mục đích, ngược lại càng giống bị ném lung tung hơn.

Còn có một điều kỳ quái khác, chính là cái quan tài dài nhất cũng chỉ có một mét năm hoặc sáu, khác với mấy quan tài bảy thước ba trước đó.

Nhưng đối với đống quan tài này, Chu Tam thậm chí còn chẳng để vào mắt, hắn cầm trong tay cái la bàn, vẫn một mực tiến về phía trước.

“Anh chậm lại chút đi!”

Bây giờ đi chung với Chu Tam, xưng hô tự nhiên cũng chẳng để ý như trước đây nữa, đến hét lớn cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Nhưng đối với tiếng quát nhẹ của tôi, tên Chu Tam này dường như không nghe thấy, chuyển cái thân liền không thấy đâu nữa

“Đm, cmn gặp quỷ?”

Tôi dụi mắt, phát hiện Chu Tam thực sự biến mất rồi. Tôi vội vàng vọt tới vị trí đó, đèn pin rọi sáng đằng trước, giữa vô số mảnh vải màu xám, khắp nơi đều là dư quang đèn pin lờ mờ

Lòng tôi không hiểu sao hơi luống cuống, bỗng dưng tôi cảm thấy bả vai phải của mình bị cái gì đó chụp lấy. Tôi quay đầu đi chỗ khác nhưng không có gì cả, lại xoay người, lúc này mới nhìn thấy Chu Tam đang cười bỉ ổi nhìn tôi.

“Đệch mợ, anh cmn có thể đừng dọa sợ tôi có được không, tim tôi yếu lắm đấy!”

Thành thật mà nói lòng tôi có chút phẫn nộ, đã đến lúc nào rồi mà tên này còn có tâm tư đùa giỡn như vậy.

Chu Tam không đáp lời tôi. Chỉ khinh bỉ cười một tiếng, sau đó chỉ về phía trước.

Tôi nhìn theo hướng tay hắn, vừa hay bắt gặp một cây cầu khác, gần như giống hệt cây cầu chúng tôi đã đi qua lúc nãy. Chu Tam chỉ vào cây cầu, nhanh chóng nhảy lên.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy Chu Tam rất kỳ quái, chính là loại cảm giác không phải hắn, mà khi hắn quay đầu, tôi lại thấy được nụ cười bần tiện quen thuộc kia, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vừa rồi tôi không để ý lắm đến cây cầu, giống như không nhìn thấy nó, mà nó lại tự nhiên chình ình trước mắt tôi, lúc nãy tôi đã rọi đèn pin qua, cây cầu như chưa từng tồn tại, chẳng lẽ là do mấy mảnh vải che tầm mắt cho nên không thấy được?

Nghĩ như vậy, tôi cũng theo Chu Tam đi lên

“Sao anh dám làm vậy hả? Đột nhiên biến mất làm tôi một phen chết khiếp!”

Tôi nhìn bóng dáng Chu Tam đi đằng trước, mở miệng nhẹ giọng hỏi

Nhưng kỳ quái chính là Chu Tam lại không quay đầu trả lời câu hỏi của tôi, cứ luôn đâm đầu về phía trước

Lòng tôi rủa thầm một tiếng, bộ dáng giống y như khi còn ở trong đạo động, tôi nghe được cái mùi tanh hôi muốn chết kia còn tên này ngược lại quá tốt, cái gì cũng không phản ứng, gọi cũng không đáp ứng.

Nhưng kết quả đi vào, liền rơi xuống tình trạng hiện tại, về sau tên này mới nói với tôi rằng lúc ấy hắn chẳng biết chuyện gì xảy ra

Không lẽ tên này bây giờ đang muốn xài lại chiêu cũ?

Tôi đi nhanh mấy bước, vừa định gọi hắn phía sau lưng đột nhiên truyện đến tiếng quát nhẹ

“Trần Tùng, cậu cmn có còn muốn sống không?”

Tiếng kinh hô vang lên, cả người tôi liền giật mình một cái. Âm thanh này nghe quen thuộc như vậy, không phải là của Chu Tam sao, nhưng hắn không phải đang ở đằng trước tôi sao?

Ngẩng đầu nhìn lên, ba hồn tôi may mà vẫn trụ vững. Trước mắt tôi làm gì có Chu Tam nào, nơi đó chỉ có một thi thể khô héo được buộc vào mảnh vải vừa nãy, mà thi thể nhìn cũng không giống xác người, kích thước như một đứa nhỏ, bên trên dính rất nhiều lông đen

Chỗ hốc mắt thi thể là một cặp mắt đen sì, ngay trước mặt tôi, cùng tôi đối mắt.

Mà phía đối diện cũng chẳng có cây cầu nào cả, dưới chân tôi là một hố nước ngầm tựa như vực sâu vạn trượng. Nếu tôi bước thêm bước nữa, sợ rằng sẽ trực tiếp rớt xuống, thập tử vô sinh

Bắp chân tôi run lên, hai chân mềm nhũn cả ra, tôi ngã ngồi trên đất. Một màn trước mặt đã quá mức tưởng tượng, vừa rồi tất cả còn vô cùng chân thật, nếu như không phải cuối cùng tiếng kinh hô kia vang lên, e là bây giờ tôi đã tan xương nát thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.