Người Yêu "Anh Em" Của Tôi

Chương 24: Chương 24




Thật thoải mái, không còn gì vướng víu nữa rồi, đó chính là tâm trạng hiện tại của Đồng Liệt Lâm.

Bỏ đi cái chức tổng giám đốc nặng nề, anh mỗi ngày đã có thể dung dưỡng đầy đủ giấc ngủ của mình, cũng có nhiều hơn thời gian cùng Tiểu Lương của hắn.

“Cô gái nhỏ xinh đẹp, mau rời giường nào, trễ lắm rồi đấy!” Anh nhìn cô hồi lâu sau mới hơi thỏa mãn hôn cô một tiếng thật kêu.

Anh thích nhất xem bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Tiểu Lương vào mỗi sáng, lúc nào cũng vậy hệt như con mèo nhỏ làm nũng khiến anh tựa như bị nghiện, cô thật đáng ghét, rất đáng bị đè xuống giường làm thịt đến lúc còn xương thì thôi.

Mà hình như gần đây cô đặc biệt rất thích ngủ.

Phương Tiểu Lương mắt nhắm mắt mở giơ giơ bàn tay nhỏ bé che tầm mắt, tranh thủ ngủ thêm vài phút.

“Đừng … Để cho em ngủ thêm một lát …” Tối hôm qua anh dữ dội như vậy mà giờ còn muốn gọi cô dậy sớm để làm gì chứ ….

“Được.” Anh nghiêng người đến gần cô hơn, mang cô ôn nhu ôm vào lồng ngực.

Thật tâm anh ước gì cô cũng giống anh từ bỏ công việc ở Iga, ngoan ngoãn cùng anh ngày ngày tương thân tương ái, anh hiện tại chỉ có thể chờ đợi sáng sáng tối tối cô trở về nhà.

Nằm trong lồng ngực ấm áp ấy chưa được bao lâu, cô bất thần tỉnh dậy kêu lớn, “Ý, không được, sáng nay em có một buổi họp, phải đi ngay thôi.” Cô bất đắc dĩ nói.

“Nếu mệt mỏi quá thì ở nhà đi, nghỉ ngơi nhiều vào, công ty vắng em một ngày cũng không có vấn đề gì đâu.” Đồng Liệt Lâm lại đè cô xuống, yêu thương mà nói.

“Thật sự không được.” Cô thật rất mệt mỏi, đến đỗi ngay cả đầu ngón tay cũng mỏi nhừ hết cả.

“Với thể trạng hiện giờ em có thể sao? Đến đứng cũng còn không vững, công ty chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, được chưa?”

“Đồng đừng ép em nữa.” Nắm lấy bờ vai của anh, rồi cô dùng lực đẩy mạnh ra, lấy sức rời giường,

“Em…..” Bất thình lình cô ngã xuống ngất xỉu.

“Lương… Tiểu Lương….” Nhìn sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ của cô, Đồng Liệt Lâm buông tay, lay cô,

“Em làm sao vậy?”.

“ Hình như … hình như em sắp ngất …” Lời cô dần lạc đi, mang cô chìm vào bóng tối.

“Lương!” Anh hốt hoảng ôm lấy cô, nhanh chóng đưa vào bệnh viện.

★ ☆ ★ ☆ ★

“Tích Sâm, cô ấy thế nào? Tại sao đang yên đang lành lại ngất đi như vậy?” Sau khi sắp xếp được phòng bệnh tốt nhất cho Phương Tiểu Lương, Đồng Liệt Lâm ngay lập tức nắm lấy cổ áo tên bác sĩ, gầm nhẹ hỏi.

“Ừm, bình tĩnh chút đi, Wayne.” Tích Sâm đáng thương giơ hai tay đầu hàng nhân tiện trấn an anh.

“Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh làm sao? Nếu Vivian của cậu một buổi sáng nằm trong lòng cậu bỗng dưng ngất xỉu như vậy, cậu có thể bình tĩnh nổi sao?” Thật muốn nhân lúc tên Tích Sâm này không để ý mà đấm cho vài cái vào mũi quá, cái tên chẳng hiểu chuyện này.

“Này uy uy! Chuyện gì thì gì cũng đừng lôi Vivian vào chứ!” Vợ yêu của anh bị nguyền rủa như vậy bảo sao anh không bất mãn.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, tình hình Tiểu Lương của tôi rốt cuộc thế nào?”

Dùng sức ném anh vào văn phòng, Đồng Liệt Lâm cố gắng khắc chế mình, anh không muốn gây chuyện ở bệnh viện chút nào.

“Biết rồi!” Đưa tay vuốt vuốt nếp áo sơ mi, sắc mặt Tích Sâm bỗng đột ngột chuyển sang bộ dạng vô cùng nghiêm trọng, “Cậu có chuyện rồi.”

“Cái gì?” Sao chứ???

Nhìn cái mặt khó hiểu của Đồng Liệt Lâm, Tích Sâm khẽ lắc đầu tự nhủ bọn người này thật vô cùng ngu ngốc, “Tôi nói, bạn gái yêu quý của cậu mang thai rồi.”

Đồng Liệt Lâm trợn to mắt, tựa hồ như chẳng thể tiếp thu nổi lời Tích Sâm vừa rồi, “Mang thai?”

Anh lẩm bẩm nhắc lại lần nữa.

“Không hiểu sao?” Thật là ngu xuẩn. Đối với cái bản mặt thật lâu mới hiểu của Đồng Liệt Lâm, Tích Sâm không nhịn được ném một tia xem thường, “Cậu thật sự không biết rằng đàn ông cùng phụ nữ một khi lên giường thì ít nhiều sẽ có khả năng trứng của nữ và t*ng trùng của nam sẽ gặp nhau, từ đó kết hợp tạo thành phôi thai. Phụ nữ đó ước chừng 2 tuần sau sẽ dính thai, cứ theo thế này mà nói, chẳng mấy chốc 38 tuần sau cậu sẽ có một đứa thật trắng trẻo mập mạp… À mà không, trẻ con mới sinh ra thì không được trắng trẻo xinh xẻo ngay, nhưng nhất định sau đó sẽ vô cùng đáng yêu. Hiểu rõ chưa?”

Rất tốt, xem chừng anh đã hiểu.

“Nhưng tại sao cô ấy lại phải ngất xỉu?” Anh đương nhiên không phải là không biết về chuyện đó, có điều không lẽ phụ nữ khi mang thai đều ngất xỉu?

“Ừm, đó mới là điều đáng nói.” Tích Sâm lại chuyển sang giọng điều nghiêm trọng mà nói, “Wayne, tôi biết công việc của bạn gái cậu rất nhiều, vì vậy nếu có thể đừng khiến cô ấy lao lực quá như vậy.” Nói xong Tích Sâm không nhịn được ném cho anh vài tia mờ ám.

Trên mặt anh không khác gì bị bỏng, Đồng Liệt Lâm khẽ nguyền rủa một tiếng, anh nhất định là đang đỏ mặt.

Tích Sâm làm bộ như không nghe câu rủa vừa rồi, có lòng dạy dỗ anh, “Mặc dù dã thú của đàn ông chúng ta không phải ai cũng có thể hiểu được, nhưng đôi khi cũng phải có chút phong độ chứ!”

“Cô ấy chỉ là quá mệt mỏi thôi sao, còn vấn đề gì khác nữa?” Đồng Liệt Lâm lại hỏi.

Tích Sâm khẽ gật đầu một cái, “Theo bước đầu khám bệnh, bạn gái của cậu thân thể có chút yếu, ngoài ra cũng không có gì, nhưng nếu vẫn không yên lòng tôi có thể thay cậu sắp xếp một buổi khám tổng quát vào sáng sớm ngày mai, thế nào?”

Biết quan tâm thế là tốt đấy!

“Bây giờ cậu cứ việc đến thăm bạn gái của mình, tôi nghĩ chẳng có người phụ nữ nào muốn tự thân lẻ lỏi một mình sau lúc vừa tỉnh dậy đâu.” Có lẽ cũng vì trước kia anh cũng từng khiến cho người phụ nữ của mình ngồi cô đơn một mình sau khi tỉnh dậy, nên anh rất thấu hiểu, phụ nữ của hắn cũng vì đó mà không thèm mở miệng nói một lời.

A! Những ngày tháng đó thê thảm không tả nổi mà!

Đồng Liệt Lâm nhỏ giọng cảm ơn anh, nói rồi rời đi đến ngay phòng bệnh, chỉ riêng ở cạnh cô anh mới thật sự cảm thấy yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.