Đồng Liệt Lâm vừa mở cửa đã bắt gặp Lan Nais tức giận đùng đùng tiến tới gần hắn.
“ Anh Wayne Đồng, so với thời gian hẹn nhau anh đến trễ tổng cộng 35 phút, chắc anh cũng biết thời gian đối với tôi là vô cùng quý báu, hẳn cũng biết có biết bao người muốn ngồi vào chỗ của anh, được nhận vào làm trợ lý đắc lực cho tôi?” Lan Nais vô cùng ghét những kẻ trễ hẹn.
“Rất xin lỗi, là vì tôi gặp phải chút chuyện.” Đồng Liệt Lâm nói hối lỗi, nhưng một chút cảm giác áy náy cũng không có.
“Anh…” Hắn trước nay chưa từng gặp qua người nào cố chấp như vậy.
“Tôi biết có rất nhiều người mong chờ vị trí này, nhưng tổng giám đốc hãy để ý một chút, xem xem lũ người bọn họ có chút quan hệ nào với Đồng thị không? Nhưng tôi, trên lý lịch có ghi rõ ràng là trợ lý tổng giám đốc Đồng thị, đúng không?” Đồng Liệt Lâm không đợi mời mà ngồi trên ghế salon được chế bằng da thật, nhướng đôi mắt ngạo mạn nhìn đối thủ - tương lai sẽ là sếp của mình.
“Làm sao anh biết tôi sẽ trọng dụng anh?” Lan Nais dịu giọng, muốn giữ được hòa khí, hắn trở về lại bàn làm việc của mình.
“Trước khi rời khỏi Đồng thị, tôi có cầm theo một ít tư liệu cơ mật lấy từ trong máy tính tổng giám đốc công ty, một chút thôi nhưng cũng đủ để Iga đứng vững trong giới quảng cáo ở Đức này, không biết chừng còn có thể đánh bật được vị trí trong giới quảng cáo của Đồng thị…” Hắn dừng nói một chút, liếc nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Lan Nais, “Chỉ cần anh trọng dụng tôi.”
Điều kiện của hắn, rất hấp dẫn, nhưng hành vi hắn lúc này không khỏi khiến người ta phải thận trọng.
Lan Nais cẩn thận hỏi, “Làm sao tôi tin tưởng anh sẽ không trộm tư liệu công ty đem đi bán cho các công ty khác, thậm chí là Đồng thị?”
Ở công ty cũ hắn có thể làm ra chuyện trộm tài liệu cơ mật, làm sao bảo đảm hắn không ở Iga là ra chuyện cùng dạng.
Đồng Liệt Lâm cười nhẹ mấy tiếng, giống như cợt nhả hắn thật ngu xuẩn.
“Anh cười cái gì?” Rõ là đang cười nhạo hắn, Lan Nais không nhịn được từ xấu hổ thành giận.
“Thưa Lan Nais tiên sinh, tôi đâu có cam đoan là tôi không làm nên chuyện.” Hơn nữa mục đích lần này của hắn chính là phá hủy Iga.
“Ý của anh là…”
“Anh chỉ có hai lựa chọn duy nhất, một là đuổi tôi đi để tôi mang theo tài liệu quý giá này đem bán cho các công ty khác có thể khai thác tài năng của mình, hai là trọng dụng tôi, tiếp đó sẽ có được trong tay tài liệu cơ mật này, hơn nữa còn dám khẳng định thu quý này của anh sẽ tăng lên đến 20%, nhưng điều kiện là --- anh tuyệt đối phải coi trọng, nịnh bợ tôi, nếu không chẳng những tôi cho tài liệu giả, mà sẽ còn đào tất cả những thứ cơ mật khác của Iga mang về Đồng thị nữa.” Nói cách khác, đây chính là mục đích của hắn.
“Anh!” Lan Nais tức giận đến mức nói không ra lời.
“Thế nào? Có cần tôi cho anh vài phút suy nghĩ không?” Đồng Liệt Lâm giơ đồng hồ trên tay nhìn qua, “Tôi cũng muốn nhắc nhở một chút, thời giờ của tôi cũng quý báu không kém gì anh, đừng ở đây làm lỡ thì giờ tôi đến công ty khác….”
“Được, tôi đồng ý.” Không đợi hắn nói xong, Lan Nais nén giận đáp ứng điều kiện của hắn.
Nếu không phải là Đồng Liệt Lâm có trong tay tài liệu hoàn hảo kia, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng thứ điều kiện nhục nhã này.
Nghe vậy, Đồng Liệt Lâm khẽ nở một nụ cười.
Quả nhiên, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
“Rất tốt, chúng ta cuối cùng cũng đã có được ý kiến chung rồi.” Kế hoạch phá hủy Iga của hắn đang dần tiến từng bước.
Cái này là hợp đồng ép buộc, Lan Nais bất đắc dĩ nghĩ. Trước nay hắn chưa từng nghĩ sẽ đáp ứng một tên không coi ai vào mắt, kiêu ngạo tự phụ này làm nhân viên dưới quyền mình.
“Đúng rồi, có điều tôi muốn hỏi, anh cùng Phương Tiểu Lương rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Ý anh là Phương Tiểu Lương, Phương trợ lý?” Lan Nais nghi vấn, tên này làm sao biết Phương trợ lý.
“Đúng!” Phương trợ lý sao?
“Cô ấy là trợ lý tổng giám đốc, lần này xuất ngoại chủ yếu là để sang phụ giúp công việc cho tôi, có điều sau khi tôi cướp đi không ít khách hàng từ Đồng thị, cô ấy lại không đồng ý giúp nữa. Cô ta thật chết tiệt, thấy chết mà không cứu.” Nghĩ đến tương lai của mình sẽ phải chịu cảnh sống một mình trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Lan Nais không khỏi khẽ nguyền rủa cô.
Tiểu Lương chết tiệt? Được, cái tên đáng chết này không làm hắn sống dở chết dở thì không xong rồi. Đồng Liệt Lâm trừng mắt hướng đến Lan Nais, đồng thời nghĩ đến Phương Tiểu Lương, ánh mắt hắn thoáng ánh lên vài tia vui thích.
Dám đối nghich với Đồng thị? Kết quả tất nhiên sẽ chẳng có bao nhiêu tốt đẹp, nếu không hắn xuất hiện ở Iga này làm gì ?
“Khụ khụ!” Không hiểu tại sao bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Lan Nais tằng hắng vài cái, rồi
lấy giọng hỏi, “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Hắn đã làm việc ở Đồng thị một thời gian, ắt hẳn phải có được chút cơ mật gì chứ!
“Kế tiếp sao?”
“Đúng!”
“Ôm cây đợi thỏ.” Đồng Liệt Lâm chậm rãi, gằn từng chữ nói.
“Vì sao?” Lan Nais không hiểu.
“Anh cho rằng Đồng thị sẽ dễ dàng bỏ qua cho Iga công ty sao? Hắn ta là một tên vô cùng am hiểu cung cách cải trang, nếu hắn lẻn vào địch thủ công ty, sau đó liên tiếp tung ra những đòn trả thù, thì việc tiêu thủ công ty đối địch không còn là chuyện không thể nữa.” Nhìn xem, hắn chẳng phải hiện tại đang ở đúng chỗ đó sao?
“Việc công ty Nhã Thái, anh chưa nghe qua sao?”
“Có.” Hơn nữa lòng hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi.
“Tên đó đã dùng loại thủ đoạn đó để đối phó với Nhã Thái công ty, bắt ép tổng giám đốc đem cổ phiếu bán cho hắn.” Dĩ nhiên chuyện đó hắn đã dùng cuộc sống riêng gia đình của tổng giám đốc ấy uy hiếp.
Thử hỏi, một kẻ trước mặt gia đình là một người đàn ông đứng đắn, cũng là một người cha tốt, nhưng nếu người ngoài biết được hắn ta đang cặp với một cô bồ nhỏ tuổi hơn hắn gấp nhiều lần, thì sẽ ra làm sao? Hắn thậm chí có thể trực tiếp nổ sung bắn mình, mong sớm đầu thai chuyển kiếp.
“Được được, chúng ta sẽ chờ hắn tự động tới cửa.” Lan Nais đồng ý hoàn toàn với hắn.
Đáng tiếc, người cần chờ cũng đã sớm đến cửa, chẳng qua là hắn ta không biết mà thôi.
“Được.”
Đồng Liệt Lâm trầm trầm giọng trả lời.
★ ☆ ★ ☆ ★
Đồng hồ treo tường đang dần tiến đên mốc 6h.
Phương Tiểu Lương liên tục nhìn đồng hồ, lo lắng về buổi hẹn hôm nay đến mất hết cả tinh thần.
Chuyện sáng hôm nay xảy ra đến giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bỗng chốc hai gò má cô đột ngột nóng lên, nhưng hắn làm như vậy, chỉ là đùa giỡn thôi sao?
Có điều, tại sao nụ hôn kia lại kịch liệt đến mức muốn thiêu đốt cả người cô vào hắn?
Hay là do cô nghĩ quá nhiều?
“Chị Phương, đang nghĩ gì vậy?” Một phụ tá có tình cảm rất tốt với cô tò mò hỏi thăm, giọng của cô bé này khiến cô như bị dọa, “ A! . . . . . . . . .
Xin lỗi, chị bị hù rồi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hiện lên vẻ áy náy, khiến cho người ta không thể không tha thứ, đến mức trời đất nhất định sẽ không dung thứ cho kẻ nào muốn tàn nhẫn cô.
“Chị không sao, chẳng qua là đang nghĩ một chuyện thôi.” Phương Tiểu Lương lắc lắc đầu, nói lảng, “Cũng sắp 6h rồi, sao em còn chưa về?” Những kẻ bình thường đến 5h đã muốn về nhà sớm một chút chuẩn bị hò hẹn.
“Không không!” Ái Lâm cười cười gãi đầu, “Nhà em không có máy tính, còn một ít báo cáo nên phải ở đây làm nốt.”
“Vậy sao? Vẫn chưa làm xong à? Cần giúp không?” Gia cảnh nhà Ái Lâm cô có biết qua, cô ấy trên vai phải mang cả một gánh nặng gia đình lớn, kế sinh nhai này chỉ mình cô chịu, thật khiến người ta bội phục.
“Không cần, không cần, em làm loáng cái là xong.” Nụ cười Ái Lâm nở trên khuôn mặt trắng nõn, vừa xinh đẹp, lại vừa vô cùng kiên cường, giống như dù thực tế tàn khốc đến mấy cô cũng sẽ không bị đánh ngã, “Nhưng mà phần nhỏ của báo cáo này em định để đến ngày mai cơ!” Cô nàng lè lưỡi, bày ra bộ mặt lười biếng.
“Ngày mai làm cũng được, đừng về trễ quá là được.” Phương Tiểu Lương nhắc nhở, nhân tiện đưa tay vỗ vỗ gò má Ái Lâm.
“Dạ!” Sau cô đưa tay chào theo kiểu ngụy quân tử, cố ý chọc cười Phương Tiểu Lương.
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Một giọng nam trầm vang lên từ sau lưng hai người.
Phương Tiểu Lương và Ái Lâm cùng quay lại, là Đồng Liệt Lâm.
“Anh đến thật đúng giờ.” Nhìn trên đồng hồ mà xem, kim phút và kim giờ vừa vặn chỉ đúng 6h.
“Thói quen mà thôi.” Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ bỏ lỡ từng giây từng phút nào--- chỉ trừ thời gian mười năm hai người đã vô tâm bỏ lỡ.
“Chị Phương à, là bạn trai của chị sao?” Ái Lâm đưa ánh mắt mập mờ nhìn hai người.
“Anh ấy…”
Không đợi cô giải thích, Ái Lâm đã cong môi nói, “ Uầy! Chị Phương à ~~, chị thật là quá quá đáng, còn nói tụi em là chị chưa có bạn trai, thiếu chút nữa đã giới thiệu cho chị một nam nhân để cho chị làm quen với quan hệ nam nữ.” Hại bọn họ suýt chút nữa đã phiền đến đôi uyên ương này rồi.
“Không phải vậy đâu, từ nhỏ đến lớn anh ấy là bạn thân nhất của chị.” Sợ Đồng Liệt Lâm sẽ vì lời nói hồ đồ này mà không vui, cô vội vàng giải thích.
Có điều chỉ thấy đôi mày Đồng Liệt Lâm nhăn lại, hắn chỉ mong muốn cô sẽ sớm thanh thiên bạch nhật quan hệ của hai người.
Ái Lâm lại chẳng có chút tin tưởng với lời giải thích của cô, giải thích kiểu này có khác gì đang cố tình che giấu đâu, chuyện kiểu này cô rất rành đó.
“Ai ~~, hai người rất là xứng đôi mà!” Soái nam cùng nữ kiều đứng chung một chỗ, thật không khỏi làm người ta thấy thích mắt.
“Chúng ta thật sự chỉ là….” Phương Tiểu Lương vẫn nỗ lực thuyết phục nàng ấy.
“Được mà được mà, không cần nói nữa, em hiểu rồi.” Người Trung Quốc bọn họ có một câu nói : “giấu đầu hở đuôi” mà, cô hiểu, cô hiểu.
“Ái Lâm….”
Sau một lúc cười khúc khích, Ái Lâm vội vàng nói, “Thôi được rồi, em không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.” Nói xong, cô xách túi, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
“Ái Lâm, Ái Lâm….” Phương Tiểu Lương vội gọi cô, nhưng nàng ấy đã một đi không trở lại.
“Thật xin lỗi, là do cô ấy hiểu lầm thôi.” Hắn sẽ không tức giận với cô chứ? Cô quay người lại, hướng cái nhìn về Đồng Liệt Lâm tỏ ý xin lỗi.
“Không sao.” Hắn lắc lắc đầu.
Tức giận, hắn tuyệt đối sẽ không tức giận, hơn nữa còn rất muốn gọi cô nàng Ái Lâm kia lại, nhờ tuyên bố giúp mối quan hệ hai người, để cho tất cả mọi người đều biết cô là của hắn.
“Thật khó khăn mới nhìn thấy anh không tức giận.” Thấy hắn không có dấu hiệu nào nổi đóa, tâm tình cô cũng buông lỏng phần nào, bắt đầu tìm lời chế nhạo hắn.
“Chẳng lẽ anh trong mắt em, là một người rất thích tức giận sao?” Không ngại bị cô chọc, hắn buồn cười hỏi lại, “Cũng có thể trước kia anh là người rất hay tức giận, nhưng nhiều năm qua như vậy, chẳng lẽ không có chút thay đổi nào? Hay em quên rồi? Chúng ta đã có mười năm không bên nhau.” Hắn cất lời nhàn nhạt, lại như có như không lên án cô.
Là lên án cô năm xưa không một lời từ biệt mà biến mất.
Mười năm trôi qua, ngắn cũng có mà dài với hắn thì nhiều hơn.
Cô cười cười, rõ ràng biết hắn lên án cho nên đuối lý, cũng không còn gì để nói.
Những năm qua, thậm chí đến ngày hôm nay, cô cũng không biết mình nên đối mặt hắn với kiểu tình cảm và địa vị như thế nào, cho nên ngày ấy, không lời tạm biệt mà ra đi đối với cô là đáp án tốt nhất.
“Sao lại không nói gì nữa?” Cô không lẽ muốn biệt luôn lời giải thích sao?
“Em…. Không có gì lời nào để nói.” Cô cắn môi.
Đồng Liệt Lâm nheo con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, trong lòng đột nhiên hình thành nên một ý niệm mà hắn không cách nào giải thích được, cũng không sao kiềm chế được.
Hắn muốn cố, muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, hắn muốn cô không có chút cơ hội nào trốn thoát như trước được nữa, sẽ không bao giờ nữa.
Tốt nhất là phải làm cho cô mang thai đứa con của hai người, bởi hắn biết rõ quan niệm gia đình cô rất bảo thủ, nhất định sẽ vì đứa bé trong bụng mà cho phép cô ở bên hắn mãi mãi.
Nói là hèn hạ cũng chả sao, dù sao đó cũng là phương pháp để có được cô.
Chủ ý quyết định, hắn cũng không muốn cô phải đối mặt với quá khứ, bởi lúc này cái hắn cần là tất cả tương lai của cô.
“Hiện tại chúng ta đi ăn cơm, được không?” Hắn nói nhẹ nhàng, giọng điệu không khác gì như một cặp tình nhân đang đùa giỡn.
Có phải cô đã nhìn lầm nghe lầm rồi không? Mới vừa rồi nhìn tròng mắt của hắn cô nhìn không ra tâm tình tốt xấu ra sao, cho nên cô cứ vậy đứng ngay chỗ cũ nhìn hắn.
“Lương?” Hắn tạm thời thu lại giọng điệu quá mức nhiệt tình vừa nãy, lấy vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Ở trên thương trường nhiều năm nay, hắn thừa biết chuyện diễn trò quan trọng thế nào. Cho nên bây giờ, hắn cũng đang tính toán dùng tất cả thủ đoạn để có được trái tim của cô.
Chắc có lẽ vừa nãy là cô nhìn lầm rồi.
Phương Tiểu Lương không nghi ngờ gì nữa, gật đầu một cái, “Chúng ta cùng đi ăn cơm!”
Một nụ cười rất ngụ ý in trên môi hắn, “Được, chúng ta đi nhanh lên một chút!”
Bởi vì sau khi ăn xong, bọn họ sẽ rất vội, rất bận.
“Lương, rượu này rất ngon miệng, hơn nữa cũng không quá mạnh, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp lại, em nên uống một ly ăn mừng chứ?” Đồng Liệt Lâm cười cười đẩy ly rượu còn quá nửa đến trước mặt Phương Tiểu Lương.
“Em, em không nên uống nữa ….” Trên gò má phủ một lớp đỏ ửng, Phương Tiểu Lương lắc đầu một cái, hướng đến người đối diện đang mời cô uống rượu, nói “Nếu còn uống nữa, em, em sẽ say mất…”
“Không đâu, rượu này hàm lượng cồn rất thấp, sẽ không uống say.” Hắn vẫn không từ bỏ dã tâm bắt ép cô uống ly rượu có lượng cồn đến 70%, thậm chí luôn miệng nói dối cô.
“Rất thấp sao?” Vậy thì tại sao lúc này cô cảm thấy lâng lâng, cả người không còn chút hơi sức nào?
“Ừ, rất thấp.” Có điều hắn cũng không muốn cô say quá, bởi vì chỉ cần một trong hai người không sẵn sàng thì cảm giác vui thích cũng chẳng được viên mãn nữa, thế thì không nên uống nhiều quá rồi, “Một ly nữa đi.” Một ly thôi cũng quá đủ rồi.
“Được.” Phương Tiểu Lương uống chút rượu đã sớm say không phân rõ đông tây nam bắc, nên lúc này không tỉnh táo cứ hung hăng cầm lấy ly rượu sóng sa sóng sánh, vô tình một giọt nhỏ xuống vùng da trắng nõn ở cổ.
“Em, Em uống xong rồi nhá . . . Ách . . .” Cô đắc ý đổ ngược ly rượu, ý bảo mình đã uống không còn một giọt.
“Thật biết điều.” Đủ rồi, hắn đã nhịn đủ rồi.
Tức thì môi hắn cùng môi cô dán chặt vào nhau, lưỡi hắn phiêu lưu tiến vào tận cổ họng cô, nếm luôn cả giọt rượu cô vừa uống còn chưa kịp trôi xuống cổ.
“Thật thơm, thật ngọt.” Hắn đang bên tai của cô nói nhỏ, còn cô, cơn say nặng nề đã kéo cô trở về với nụ cười ngọt ngào lúc trẻ thơ, nét cười ấy như một tiếng sét đánh vào tim hắn.
“Ta sẽ điên lên mất.” Một nét cười đơn giản như vậy đã có thể khiến hắn thần hồn điên đảo như thế, huống chi đến khi cả hai người cùng nhau triền miên, không biến lúc đó hồn hắn sẽ tan biến thế nào?
“Đồng? Ách . . .” Mắt cô bị rượu làm cho lờ đờ đi, trong làn sương mờ mịt ấy, cô chỉ thấy một người nam nhân, không dám chắc lắm nên khi gọi tên, kiểu nói trong miệng lại được cô sử dụng, kèm theo tiếng gọi ấy là một tiếng nấc khiến xung quanh tràn lên một mùi nồng nặc những rượu.
“Là anh.” Hắn dùng hai tay ôm cô dịu dàng vào lồng ngực to lớn của mình, trong lòng chỉ sợ lúc say xẩm cô sẽ ngã vào cạnh bàn trước mặt, “Cẩn thận một chút.”
“Đồng . . .Đồng . . .” Cô liên tục nhắc tên hắn, như bị nghiện.
“Ừ?” Hắn thừa sức dung túng hôn cô, mỗi tiếng gọi tên hắn của cô cũng đủ trong lòng hắn rung động đến điên lên.
“Đồng . . . Em rất nhớ anh . . . Thật sự rất nhớ anh . . .” Cô bây giờ không khác gì bộ dạng mèo con làm nũng tựa vào lồng ngực hắn, thổ lộ những lời tự đáy lòng đã không có cơ hội nói được.
“Vậy sao?” Hắn liền nâng cằm cô lên, “Tại sao năm xưa muốn ra đi? Hơn nữa lại không nói lấy một lời tạm biệt? Em không nghĩ anh sẽ giận đến thế nào sao?”
Vết thương bị vứt bỏ lần nữa lại mờ mờ ảo ảo nhoi nhói lên trong tim hắn, đau đớn.
“Bởi vì, bởi vì em rất sợ . . . Anh sẽ không thích em . . .” Cô nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn,
“Anh không hề thích em, lúc biêt điều đó trong lòng em vô cùng đau đớn, có đánh chết cũng không dám đối mặt với anh . . .Cho nên chạy trốn đến Mĩ, may ra còn có thể quên anh . . . Có thể lần nữa bắt đầu . . .” Cô đưa bàn tay mềm mại luồn qua cổ hắn vuốt vuốt tóc của hắn.
“Vậy em đã có thể quên chưa?” Ôm lấy khuôn mặt cô đặt trên vai mình, hắn hỏi.
Ngay sau đó, hắn phát hiện đây không còn là kiểu tư thế nói chuyện phiếm bình thường nữa, hai người đã dính chặt lấy nhau, mẹ nó, gò ngực mềm mại của cô đang dính không rời hắn, theo mỗi lần hô hấp, của cô sẽ hướng đến lồng ngực của hắn mà đưa đi, không khác gì khiêu chiến chút ít lý trí còn lại trong hắn.
“Không quên được . . . .” Cô khổ não nói, “Em mãi cũng không quên được anh . . . . Bất kể em cố làm cho mình trở nên bận rộn đến mức nào, hình bóng anh lúc nào cũng như chờ sẵn dịp mà xông lên chiếm cứ lấy đầu óc em, thậm chí . . . đến ban đêm, hình bóng anh cũng có trong giấc mơ của em . . .Nói xem, vì gì anh lại là loại người khó quên đến vậy?” Cô níu lấy cổ áo hắn, hung hăng hỏi.
“Em thật sự không quên được?” Lý trí của hắn vì lời của cô mà có chút cố định về vị trí cũ.
“Đúng.” Cô vùi vùi trên vai hắn, buồn buồn thừa nhận.
“Em có còn yêu anh không?” Đáp án này chính là thứ hắn muốn biết nhất.
Trầm mặc một hồi lâu, cô chậm rãi nói, “Em không biết.”
“Tại sao?” Hắn đỡ cô dậy, trực tiếp đưa ánh mắt cô chính diện nhìn vào mắt hắn, “Yêu thì nói là yêu, này lại không yêu cũng không thương, chuyện này có thể nói không biết được sao?”
“Thật sự là không biết. . . .” Cô lảo đảo, “Em thật sự muốn tiếp tục yêu, nhưng thật khó khăn, thật đau đớn, bởi vì dù thế nào anh đều không yêu em . . . “ Muốn yêu cũng khó, nhưng muốn quên còn khó gấp ngàn lần hơn.
“Làm sao em biết anh không có tình cảm với em?” Thở dài một tiếng, hắn hỏi ngược lại.
“Vậy anh yêu em sao?” Cô đưa đôi mắt mê ly nhìn hắn – nam nhân này, cô muốn yêu rồi lại không dám yêu.
Nhìn chăm chú vào cô một lúc, hắn than nhẹ một tiếng, “Yêu, anh yêu em.” Có lẽ phải cảm ơn thời gian mười năm đã qua, co thể cho hắn biết chính xác đáp án trong lòng mình.
Nhưng cái giá mười năm này có phải là đã quá đắt?
“Anh yêu em sao?” Cô quay đầu đi.
“Đúng vậy.”
“Thế nhưng . . . Đối với tình cảm trong tim này, em không biết có còn tồn tại hay không?” Như vậy chẳng phải rất không công bằng với hắn sao? “Anh có để ý đến không?”
“Không sao, anh sẽ cố gắng làm em có thể trở lại yêu anh, em cũng vậy, có phải không?”
Cô lấy một nụ cười ngọt ngào đáp lại hắn.
“Anh sẽ xem như nụ cười này là “Em đồng ý” đó!” Sau hắn ngậm lấy nụ cười ngọt ngào của cô bỏ vào trong miêng, chậm rãi thưởng thức.
Bờ môi cô khẽ hé mở, đầu lưỡi hắn cũng theo đó chui vào, quấn lấy hương vị ngọt ngào đó, bàn tay cũng không chút khách khí vuốt ve mềm mại vòng ngực cô, sau đó ôn nhu tách từng lớp áo.
Cái cảm giác này, hắn đã từng nghĩ đến từ mười năm trước, cho đến sáng hôm nay khi hôn cô, tất cả tình cảm của rung động giờ đã theo nụ hôn này mà tuôn trào.
Tối hôm nay, hắn không hề tính sẽ bỏ qua cho cô.
“Ừ. . . .” Men rượu khiến cho cả người cô nóng ran, mà tay hắn, lại cực kì nhanh nhẹn giúp cô tách áo làm vơi đi cái nóng bức.
“Lương, em thật sự rất ngọt, rất thơm.” Hắn thỉnh thoảng để cô có chút dưỡng khí, sau đó lại tranh thủ cắn vào môi cô.
“Đồng . . . Em nóng quá . . . . . “ Cô lờ đờ mắt tiến loạn đến hắn, sau đó nằm bẹp trong lòng hắn luân phiên giãy dụa, lại thì thầm mấy lời không rõ ràng.
“Rất nóng sao?” Ngón tay thon dài của hắn lần lượt từng bước gỡ dần cúc áo của cô, lộ ra sau đó là một lớp nịt vú màu trắng, “Lương, anh rất yêu em.”
“Em . . . Ừ . . . “ Sau cô tự động ngửa cổ ra phía sau, để cho bờ môi hắn dễ dàng xâm lấn sang vùng cổ.
Đầu lưỡi nóng bỏng thoải mái trên cổ một lát, ngay sau đó hướng đến hai đầu nụ hoa dưới lớp nịt vú mà chuẩn bị xâm lấn, miệng hắn hơi hé ra, sau đó mặc lớp chất liệu mỏng mà lặng lẽ hôn lên, nhẹ nhàng bú liếm, bàn tay còn lại hướng xuống phía dưới của cô, lúc sau kéo xuống chiếc quần bó của cô, tiếp đến là lớp quần lót màu trắng sữa, cuối cùng tiến đến tách hai cánh hoa xinh đẹp của cô, trên hai cánh hoa ấy, là nụ hồng phơn phớt đỏ, sẽ sàng tiết ra một ít chất dịch nữ giới.
“A . . . a . . . “ Cảm giác phấn khích từ hắn nhiễm sang cô, khiến không nhịn được ngửa đầu rên rỉ từng tiếng yêu kiều, “Ừ, dùng sức một chút . . “
Men rượu nghiền nát tất cả lí trí của cô, tất cả tri giác chỉ còn tập trung ở lại nơi bàn tay hắn lướt qua.
“Như em muốn. “ Hắn sau đó tăng thêm lực đạo giữa hai đùi cô, mang tới nhiều hơn cho cô hoa dịch.
Ngón tay thon thon của hắn từng bước thăm dò vào cái động của cô, xúc cảm dục vọng dâng lên khiến chỗ kín của hắn cương đến gần đau đớn.
“A a . . . “ Đột nhiên xuất hiện vật thể lạ nằm ngoài dự đoán của cô, tự dưng khiến cô muốn chạy trốn, nhưng hắn làm thế nào có thể cho phép,cho nên ôn nhu ép cô tiếp nhận hắn để thỏa mãn khoái cảm.
“Đồng?” Cô khốn khổ giương đôi mắt nghi hoặc nhìn hắn, trực tiếp nhận thấy tròng mắt hắn hiện lên dục hỏa.
“Thích không?” Nước miếng thấm ướt cả lớp vải mỏng manh của nịt vú, màu hồng của hai bầu vú thoắt ẩn thoắt hiện hấp dẫn bất kì nam nhân nào trước mặt, hắn đem lớp áo ấy đẩy lên trên, trực tiếp đem đồng thời đầu vú nho nhỏ ngậm vào miệng, thỉnh thoảng mân mê dùng răng cắn nhẹ.
“Ư . . . Nha . . . “ Cứ vậy trực tiếp công kích, khiến cô không còn cách nào trốn chạy.
“Đồng . . . Em nghĩ muốn . . . Cho em . . .” Mặc dù căn bản không biết mình muốn cái gì ,thế nhưng cô vẫn lời nói vẫn thuận theo dục vọng thoát ra khỏi miệng.
“Được, cho em.” Ngón tay phiêu du từ âm đạo cô nhẹ thối lui khỏi, hắn hài lòng nghe cô thất vọng nỉ non, “Yên tâm, anh sẽ cho em, nhịn một chút đi.”
Sau hắn đặt cô lên, để cho thân hình mềm mại nằm dưới, sau đó kéo hết xuống quần lót của cô, tiếp đó ôn nhu tách hai chân cô ra, liền nhìn thấy hoa huyệt cô đã ướt dầm dề.
“Thật đẹp.” Hắn thở dài nói.
“Không nên như vậy. . . “ Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến cô đã xấu hổ càng thêm phần gấp đôi, liền xoay mặt đóng hai chân lại, hắn tất nhiên đã nhanh chóng ngăn cản.
“Sao vậy?” Hắn đưa ngón tay tà dâm sờ lên nữa trên hai cánh hoa, khàn giọng hỏi “Cảm thấy
sao?”
“Không . . . . .” Hắn cố ý chạm để cô chưa thỏa mãn hoa huyệt của mình càng thấy thêm trống không, “Đừng giỡn nữa . . . . Xin anh . . . Mau cho em . . . “ Cô không còn biết xấu hổ mở miệng cầu xin hắn.
Hắn nhếch môi cười, sau đem dương vật khổng lồ của mình để trên khe huyệt, từ từ cọ xát để cả hai cùng cảm nhận được khoái cảm.
Hai người là lần đầu tiên với nhà, hắn thật sự không muốn cái lần đầu này lại xảy ra trên sàn nhà, cũng chẳng muốn dùng loại phương thức này áp bức cô, nhưng thật sự trong cơ thể hắn không có cách nào buông tha cô được.
“Ừ . . . Đồng . . .” Thứ đồ tây của nam xem ra thua kém nhiều so với loại vải quần lót mềm mại của cô, tuy là vô cùng thô ráp nhưng khi tiếp xúc với làn da của nữ nhân lại đặc biệt mang đến nhiều khoái cảm, khiến cô nhất thời thốt lên một tiếng rên rỉ, hai chân vừa xấu hổ lại vừa vui mừng dạng ra một chút.
“Ngoan, em càng ngày càng biết hưởng thụ.” Từ chỗ kín truyền tới một cảm giác sung sướng cực độ, khiến cơ thể hai người càng thêm kích động, “Em thật là mẫn cảm đó, anh nói có đúng không?” Hắn cúi đầu hỏi cô, nhưng còn chưa kịp trả lời thì hắn đã dùng sức mạnh dưới phần thắt lưng, khoái cảm khiến cô không biết phải trả lời gì nữa.
“Ông trời ơi!”
Thật thoải mái!
“A a a . . . . “ Dưới phần hoa huyệt của cô cơ bản đã ướt nhẹp.
Nhưng lúc này cô căn bản là không thể suy nghĩ, chỉ biết càng mở rộng vòng chân, khát hắn đến nỗi rên rỉ.
“Được, tất cả đều cho em.”
Hắn không còn nhẫn nại được nữa, sau bắt đầu dùng lực đạo tiến vào nơi hoa huyệt ngọt ngào của cô.
Vì là lần đầu nếm thử tình dục, sau một lúc cô đã rất nhanh cởi giáp đầu hàng.
“Đồng, Đồng . . . . A ừ . . . À không . . . . “ Hắn cùng cô run rẩy đạt tới đỉnh, càng lúc càng nhiều dịch từ hoa huyệt phát ra, khiến cả phần dưới hắn và cô đều ướt đẫm.
Biết rõ cô đã tới đỉnh, nhưng hắn không có cách nào ngăn mình dừng lại, chỉ có thể tiếp tục ở trên người cô chạy nước rút.
“A a . . . Đồng . . . “ Vừa tới đỉnh nên cô không còn chút sức lúc nào, tuy nhiên bên dưới hắn vẫn tiếp tục cho vào lực đạo lớn hơn, dương vật càng đâm vào sâu hơn.
Hắn hôn cô, đắm đuối, đầu lưỡi hung hăng đưa đẩy dây dưa, đùa giỡn từ trên xuống dưới khiến tất cả sức lực của cô đều bọ hắn nghiến nát.
Một lát sau, đến khi Đồng Liệt Lâm không còn nghe thấy cô có động tĩnh gì nữa mới phát hiện cô đã ngru say.
Nữ nhân đáng chết, sung sướng xong liền ngủ một mình, hoàn toàn không để ý việc này đã khiến ta lao lực vì nàng thế nào. Đồng Liệt Lâm bỗng độc ác muốn đánh thức cô.
Nhưng bàn tay vừa chạm đến da thịt cô liền thay đổi ý nghĩ, thay vào đó là vuốt ve bờ vai, để cô ngủ thêm được an giấc.
Nhưng thật đáng tiếc! Đáng hận! Hôm nay hắn lãng phí đều là vô ích hết.
Chỉ là, thời gian hãy còn rất nhiều, đến một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ ôm lấy cô ăn sạch sành sanh.
Hắn thề.
HẾT CHƯƠNG 5