CHƯƠNG 3
“Oa, thật lạ lùng nha, A Thụy hôm nay không đi muộn!”
“A Luân chết tiệt! Cậu dám trù tôi đi muộn?” Phương Thụy làm bộ muốn đánh.
“Đại hiệp tha mạng!” Trần Thiên Luân xin tha. “Tôi với cậu là anh em tốtmà! Cuối cùng đại sắc nữ kia cũng buông tha cậu rồi hả?”
“Nói linh tinh! Tôi với cô ta chẳng có quan hệ mờ ám gì hết!”
“Nga…” Trần Thiên Luân nháy mắt mấy cái, trộm cười nói: “Tôi đâu nói hai người có quan hệ không minh bạch!”
“Cậu còn dám nói!” Phương Thụy liếc mắt. “Tiền tăng ca hôm qua đâu?”
“Oa, A Thụy thật độc ác! Cùng lắm tôi giúp cậu một đêm là được rồi, sao cậu lại nỡ tính toán với anh em chứ!”
“Anh em cũng phải tính toán, mà cậu là gì của tôi?”
“A Thụy cậu không nên như vậy! Buổi tối tôi mời cậu đi ăn mà!” Trần Thiên Luân lấy lòng nói.
“Hừ! Muốn dùng đồ ăn mua chuộc tôi sao?”
“Vậy cậu muốn thế nào? Lần sau đi gặp mặt tôi dẫn cậu đi nhé!” Trần Thiên Luân vỗ ngực bảo đảm.
“Tôi không cần.” Phương Thụy lắc đầu.
“Mời ăn không muốn, đưa đi gặp mặt cũng không cần, cậu sẽ không xuất gia làm hòa thượng đấy chứ?”
“A Luân chết tiệt! Này tôi cho cậu đi làm hòa thượng!” Phương Thụy xoa tay nói.
“Nói chuyện gì vui vậy?” Trưởng phòng đi tới.
“Chào buổi sáng, trưởng phòng!” Hai người đồng loạt đứng lên.
“Không cần khách sáo!” Định Thiếu Ngạn nhìn Phương Thụy cười nói: “Lần trước cậu làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”
“Vâng, cảm ơn trưởng phòng đã giúp đỡ.” Phương Thụy nói.
“Đã nói đừng khách sáo mà!” Đinh Thiếu Ngạn khoát khoát tay. “Lúc nãy đang nói chuyện gì? Ai muốn đi gặp mặt?”
“Là A Luân đó! Hôm qua đi gặp mặt thất bại, còn muốn kéo tôi đi cùng.”
“Ồ?” Đinh Thiếu Ngạn nhíu mày. “Phương Thụy cũng không có bạn gái?”
“A?” Phương Thụy cùng Trần Thiên Luân nhìn nhau, cười trộm nói: “Thế nào… Trưởng phòng cũng muốn cùng đi gặp mặt sao?”
“Có gì không thể chứ?” Đinh Thiếu Ngạn nhún nhún vai, cười nói: “Tôi cũng đang một mình cô đơn, vì sao không thể đi?”
“A a!” Hai người chớp chớp mắt, bày ra tư thế của anh em tốt. “Hiểu rồi, chỉ có đàn ông độc thân mới hiểu rõ nỗi khổ của nhau, lần sau chúng ta cùng đi là được rồi!”
“Vậy lần sau nhờ hai người giúp đỡ nhé!” Đinh Thiếu Ngạn nháy mắt, xoay người trở về chỗ ngồi.
“Này! A Luân, cậu nói xem trưởng phòng có đúng là muốn đi gặp mặt không?” Chờ Đinh Thiếu Ngạn đi xa, hai người thầm thì nói.
“Ưm… Trưởng phòng đẹp trai lịch thiệp, không giống như người chưa có bạn gái nha.”
“Biểu tình vừa nãy cũng không giống như làm bộ a!” Thành thật mà nói, trưởng phòng đích thực là người nổi bật nhất trong Phòng của cậu, người lớn lên nhã nhặn anh tuấn, lại tốt nghiệp trường đại học uy tín. Cậu và A Luân làm việc đã một năm nay vẫn là viên chức nhỏ, còn Đinh Thiếu Ngạn đã leo đến vị trí trưởng phòng.
Với năng lực của Đinh Thiếu Ngạn, làm đến cấp quản lý cũng không sai a.
“Thật khó hiểu!” Trần Thiên Luân vuốt cằm suy tư.
“Ai nha, không nên quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần lần sau cậu đi gặp mặt thì đưa trưởng phòng đi là tốt rồi!”
“Hả? Cậu không đi à?”
“Tôi vì sao phải đi?” Phương Thụy nhíu mi.
“Vừa nói cùng đi với tôi mà!”
“Này, cậu nói tôi đi là cướp mất cơ hội làm quen của cậu còn gì? Tôi đi làm chi cho mất mặt?”
“Dù sao trưởng phòng cũng bắt mắt hơn cậu, tôi còn sợ cái gì!” Trần Thiên Luân bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi.
Phương Thụy đập bút lên đầu cậu ta: “Hừ! Cậu đừng có quá đáng nha!”
“Quá đáng cái gì?” Chị Đổng quay sang hỏi.
“Đang nói A Luân đó!” Phương Thụy một bên gõ máy tính, một bên hừ hừ nói: “Đầu tiên là không đưa em đi gặp mặt, nói là em cướp hết cơ hội làm quen của cậu ta. Bây giờ nghe nói trưởng phòng cũng muốn đi, lại nói là muốn đưa em đi để cho cậu ta phô trương thanh thế!”
“Quả nhiên là rất quá đáng nha!” Chị Đổng cười nói.
“Nói rất đúng!”
“Cậu ta quá đáng như thế, chị giới thiệu cho em vài cô là được rồi.”
“Oa, không thể nào, chị Đổng thật bất công!” Trần Thiên Luân phản đối. “Rõ ràng chỉ có em quan tâm đến nữ giới, chị nhìn xem A Thụy, trên trán cậu ta có dán nhãn ‘Bị lãnh cảm’ đó!”
“Này! Nói bậy bạ gì đó?” Phương Thụy thẹn quá thành giận.
“Vốn là vậy mà, nhìn cậu xem, buổi tối nếu không tăng ca cũng chỉ về nhà xem TV. Cuộc sống cũng cần phải phóng túng một chút. Hẹn hò cùng mấy cô gái dịu dàng nhã nhặn không phải thú vị hơn sao?”
“Tôi không có tiền!” Phương Thụy phiền muộn nói.
“Viện cớ! Tôi cũng không có tiền nhưng vẫn đi hẹn hò đấy thôi!”
Tôi đâu có mặt dày như cậu, Phương Thụy ở trong lòng oán niệm.
“Thấy chưa, không nói lại được chứ gì!” Trần Thiên Luân đắc ý nói.
“Đúng đó, Tiểu Thụy.” Chị Đổng tán thành gật gật đầu. “Sinh hoạt của cậu quá gò bó, phải mở rộng quan hệ xã giao một chút! Quen biết nhiều cô gái cũng không sao.”
“Chị Đổng!” Phương Thụy phản đối nói: “Em mới chia tay bạn gái không lâu!”
“Cậu không nên bị rắn cắn một lần mà đâm sợ như thế! Bạn gái cũ không thích hợp, không có nghĩa tất cả các cô gái khác đều không thích hợp.”
“Tóm lại là hiện tại tôi không có tâm tình.”
“Hừ, tâm tình không tốt cũng đừng lâu quá nha!” Trần Thiên Luân cười trêu nói.
“Ai cần cậu lo!” Phương Thụy trừng mắt liếc Trần Thiên Luân. “Làm chuyện của cậu đi!”
Lúc nghỉ trưa, Trần Thiên Luân đến cửa hàng gần đó mua mấy thứ.
Khó có được một lúc không có người ở bên cạnh ồn ào, Phương Thụy mang đồ ăn đến vườn hoa công ty nghỉ ngơi.
Tuy công ty quản lý nhân viên rất nghiêm ngặt, nhưng ở phương diện phúc lợi thì rất tốt. Phân nửa diện tích không gian ở tầng hai mươi được làm thành một vườn hoa rất nhiều cây xanh, còn có một thác nước nhân tạo. Mỗi khi làm việc mệt mỏi, có thể đến đây thư giãn một chút, giải tỏa áp lực công việc.
Nơi Phương Thụy làm việc là tầng hai mươi hai, vì vậy cậu trở thành khách quen ở hoa viên. Thậm chí cậu còn tìm được một không gian bí mật nho nhỏ giữa một vùng cây cỏ xanh um tươi tốt.
Chỗ này cách thác nước không xa, bí mật ẩn mình sau mấy bụi cây bao quanh rủ xuống. Rất nhiều người bị bụi cây ngăn trở, căn bản là không ai muốn đi tiếp xem đằng sau nó là cái gì, tuy rằng nằm giữa hoa viên, nhưng là một nơi nghỉ ngơi vô cùng bí mật.
Phương Thụy thoải mái ngồi xuống, một ngụm đồ ăn một ngụm nước canh thưởng thức bữa ăn trưa.
“Oa! Tổng giám đốc vừa được bầu là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Đài Loan đó!”
“Thật sao? Ở đâu ở đâu?”
“Đây, nhìn xem! Chiếm trọn một trang báo cơ đấy!”
“Ảnh chụp nhìn không rõ, tổng giám đốc đẹp trai hơn như vậy nhiều.”
“Không rõ mới tốt! Như vậy nữ nhân bên ngoài sẽ không mơ ước vọng tưởng đến tổng giám đốc!”
“Còn nói bên ngoài gì nữa, nhân viên trong công ty có thể nhìn thấy anh ấy cũng không nhiều.”
“Không phải chứ, hàng tuần đều có cuộc họp các quản lý còn gì.”
“Cô nghĩ chúng ta có hi vọng được làm quản lý sao?”
“Tính ra thì Phó quản lý Hoàng ở phòng Quan hệ khách hàng tương đối có hi vọng nhỉ?”
“Hừ! Đừng nói đến nữa! Hơn nữa cô ta cũng chỉ là phó quản lý thôi.”
“Thế nhưng tôi nghe nói cuối tuần rồi cô ta cùng tổng giám đốc đi ăn cơm đó!”
“Oa, có thể đi ăn cùng tổng giám đốc! Hảo lãng mạn!”
“Lãng mạn cái đầu cô! Nghe nói chỉ là ăn tối bàn chuyện công sự thôi.”
“Mặc kệ là việc công hay việc tư, có thể đi cùng tổng giám đốc là hạnh phúc lắm rồi!”
“Này, đừng có háo sắc thế chứ…”
Phương Thụy trợn mắt, những người này, vừa nghe tin tức về tổng giám đốc sẽ tới nơi này bình luận trao đổi một phen, cũng không thèm quan tâm người khác nghe thấy thì khó chịu thế nào.
Tổng giám đốc kia có thể là ai a, tuy rằng tại bữa tiệc cuối năm của công ty cậu có nhìn thấy từ xa, nhưng lúc đó chỉ lo ăn thật nhiều, căn bản là chẳng nhớ kỹ mặt mũi tổng giám đốc trông ra làm sao.
Nói như vậy, nhân viên như cậu thật là thất trách nha.
“A Luân, cậu có ảnh của tổng giám đốc không?”
Trần Thiên Luân lắc đầu: “Làm sao có được, tôi đâu có gả cho anh ta.”
“Phụt!” Phương Thụy bị sặc cà phê. “Cậu nói cái gì? Ai muốn gả cậu cho tổng giám đốc?”
“Nếu thế tôi giữ ảnh chụp của tổng giám đốc làm gì?”
“Ai, tôi không có ý đó!” Phương Thụy vội vàng xua tay. “Làm nhân viên cho công ty Ưng Dương, chúng ta cũng phải quan tâm đến lãnh đạo một chút chứ.”
“Hừ! Không phải cậu thầm yêu tổng giám đốc đấy chứ?” Trần Thiên Luân nháy mắt mấy cái. “Thảo nào cậu không có hứng thú với phụ nữ.”
“A Luân chết tiệt, lại nói bậy bạ cái gì đó? Tôi không biết bộ dáng tổng giám đốc thế nào thì không thể hỏi một chút sao?”
“Đương nhiên có thể, nhưng mà có liên quan gì đến chúng ta đâu? Dù sao quyết định tiền lương là quản lý, tổng giám đốc không quản mấy cái này.”
“A Luân cậu quá hiện thực.”
“Hiện thực thì mới có cơm ăn!” Trần Thiên Luân vỗ vỗ vai cậu, cười hề hề nói: “A Thụy, cậu xem chiếc vòng cổ tôi mới mua này thế nào?” Nói xong, Trần Thiên Luân nhìn xung quanh, mở ra một chiếc hộp hình chữ nhật.
Phương Thụy liếc mắt, không hứng thú nói: “Rất đẹp!”
“Này, đừng có nói lấy lệ thế!” Trần Thiên Luân lấy khuỷu tay thúc cậu. “Đây chính là quà tôi định tặng bạn gái, cậu nhìn xem.”
“Là quà chia tay à?”
“Không phải! Là quà để tỏ tình!”
“Không phải cậu gặp mặt thất bại sao?”
“Nhưng mà cửa hàng đó đang giảm giá đặc biệt. Tôi cứ mua trước dự phòng.”
“Cậu cũng quá lo xa đấy.” Phương Thụy vô lực.
“Cái này gọi là lo xa(1).” Trần Thiên Luân đắc ý nói: “Bảo cậu học hai ba chiêu thì không học, đến khi bạn gái chạy mất mới hối hận không phải đã muộn sao?”
“Tôi và Tống Vũ Dung chia tay không phải vì nguyên nhân này.”
“Vậy thì vì sao? Tôi nói cho cậu biết, nữ nhân đòi chia tay nam nhân đều vì hai nguyên nhân chính.”
“Là gì?” Phương Thụy nhíu mày.
“Thứ nhất, nhu cầu vật chất không được thỏa mãn. Thứ hai, nhu cầu *** không được như ý.” Trần Thiên Luân nháy mắt, nói: “Cậu nói không phải do vật chất, như vậy… A Thụy, có phải về phương diện kia cậu không được?”
“Này! Trần Thiên Luân, trong đầu cậu sao lại toàn phế liệu thế hả?”
“Không phải phế liệu, nam nữ hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa(2) mà!”
“Chúng tôi không phải vì chuyện đó!” Phương Thụy nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được rồi, tôi hiểu.” Trần Thiên Luân thấy nét mặt cậu thay đổi, vội vàng hòa giải. “Cậu nói không phải thì là không phải.”
“Hừ! Cậu còn nói.”
“Không nói không nói.”
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Chị Đổng ngó đầu sang, nhắc nhở: “Làm việc đi.”
Trần Thiên Luân ngoan ngoãn lùi về bàn mình.
Phương Thụy khe khẽ thở dài.
Nói đến bạn gái cũ của Phương Thụy, quả thực là một mỹ nhân.
Hai người yêu nhau từ lúc Phương Thụy học năm thứ tư, thậm chí lúc Phương Thụy tham gia quân ngũ hai năm cũng không thay đổi, cứ thế duy trì tình cảm tốt đẹp. Thế nhưng không ngờ sau khi Phương Thụy đi làm khoảng nửa năm thì Tống Vũ Dung nói muốn chia tay cậu.
“Vì sao?” Phương Thụy nhớ lại thần tình kinh ngạc của mình lúc đó.
“A Thụy, anh yêu em sao?” Tống Vũ Dung sắc mặt bi thương.
“Tất nhiên là anh yêu em!” Sao lại hỏi điều đương nhiên như vậy? Không yêu mà lại gắn bó suốt ba năm sao? Hiện tại vì muốn kết hôn với cô mà cậu rất cố gắng làm việc nga.
Tống Vũ Dung lắc đầu, ai oán nói: “Vậy tại sao em không cảm giác được điều đó?”
Phương Thụy trong nháy mắt kinh ngạc như bị sét đánh. Không cảm giác được? Những việc bạn trai nên làm cậu đều làm, như tặng hoa, đứng đợi bạn gái dưới lầu, thậm chí mạo hiểm bất chấp mưa to trình diễn một màn tặng quà ấm áp… Nói chung, những việc nam sinh khác có thể làm, cậu cũng đã làm không ít.
“Vì sao em nghĩ anh không yêu em?” Phương Thụy hỏi.
Tống Vũ Dung chần chừ một chút, nói: “Vì sao yêu nhau suốt ba năm anh cũng không bao giờ chạm vào em?” Mỗi lần hôn đều là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) như nhau.
“A… Cái này…” Phương Thụy nghẹn lời. “Vì anh quý trọng em…”
“Thật sao?” Tống Vũ Dung lãnh đạm cười. “Thực sự là vì nguyên nhân này sao?”
“A?” Phương Thụy rơi vào trầm tư, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này. Tuy rằng đồng nghiệp luôn giảng cho cậu mấy vấn đề *** khiêu ***, rồi còn hỏi chuyện cậu và bạn gái, thế nhưng cậu chưa từng có suy nghĩ muốn chạm vào Tống Vũ Dung.
“A Thụy, anh không hề yêu em.”
“Vì chuyện này nên em nghĩ vậy? Bây giờ chúng ta cùng làm là được rồi!” Phương Thụy nói.
“Không phải.” Tống Vũ Dung nói: “Em thừa nhận ba năm nay anh rất tốt với em, ngày kỷ niệm cũng không quên, nhưng mà… Anh không cảm thấy cách mình yêu rất giống như kịch bản tình yêu trên phim sao?”
Nghe những lời này, trán Phương Thụy toát mồ hôi lạnh. Làm sao Tống Vũ Dung biết cậu dựa theo “Tình yêu bách khoa toàn thư” mà làm theo?
“A Thụy, em mệt mỏi lắm rồi.” Tống Vũ Dung thở dài nói: “Trước đây là em theo đuổi anh, bây giờ hãy để em kết thúc mối quan hệ này. Tạm biệt!”
“Này! Tống Vũ Dung!” Nhìn bóng lưng người yêu chạy vội đi, Phương Thụy vô lực tê liệt ngã xuống ghế, vì sao lại như vậy?
Vì nhớ lại chuyện quá khứ mà thấy chán nản, Phương Thụy lần này không có lòng giúp Trần Thiên Luân tăng ca, mà sớm đã thu dọn mọi thứ, bước nhanh tới ga tàu điện ngầm.
_________________________________________
(1) Chỗ này ta ko chắc lắm đâu =.=
(2) Thiên kinh địa nghĩa: từ chỉ chuyện rất đúng xưa nay, ở đâu cũng thế, đời nào cũng thế, không có gì phải nghi ngờ. Chỗ này có thể hiểu là ‘Chuyện nam nữ hoan ái rất là bình thường mà.’