Người Yêu Biến Hình

Chương 7: Chương 7: Chương 4.2




“Ông già, chào buổi sáng.” Đỗ Vũ Thần từ trong phòng ra nhà ăn, vừa đến phòng khách, hắn ngồi trên sofa của Đỗ Minh nói chào buổi sáng với ông.

“Chào buổi sáng.” Đỗ Minh thân bất động, đầu không quay lại nói, tiếp tục vùi đầu vào tờ báo.

“Ông già, sao lại không có phần của con?” Sau một lúc lâu, Đỗ Vũ Thần đi ra khỏi nhà ăn lớn tiếng hỏi Đỗ Minh.

“Làm sao lại không có? Ngay tại... A --” Đỗ Minh ngẩng đầu nói, vừa quay lại đã nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của Đỗ Vũ Thần, tiếng kêu phát ra từ miệng hắn quả thực là thảm thiết bi ai.

“Làm ơn, cha à, cho dù tỏ vẻ vui mừng khi thấy con, cũng không cần nói như vậy đâu!” Đỗ Vũ Thần cầm lấy ly sữa Đỗ Minh đặt ở trên mặt bàn uống vài ngụm, ngồi trên sofa đối diện với ông.

“Ngươi... Ngươi...” Đỗ Minh bày ra biểu cảm kinh hãi trừng mắt nhìn hắn, sau đó chỉ vào hắn hỏi:“Ngươi là ai?!”

Vừa nghe đến những lời này, Đỗ Vũ Thần thiếu chút nữa đã phun ra toàn bộ sữa tươi trong miệng, cố gắng trấn định nuốt vài ngụm sữa, hắn trợn to hai mắt nhìn Đỗ Minh, sau đó lo lắng hỏi:“Cha, cha có chỗ nào khó chịu sao?”

“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?” Đỗ Minh không để ý câu hỏi của hắn, vẫn như cũ kinh hãi trừng mắt hỏi hắn.

“Con là Vũ Thần nha! Cha không biết con sao?” Đỗ Vũ Thần nói cho hắn.

“Không, ngươi không phải Vũ Thần, bộ dạng Vũ Thần không phải thế này!”

Đỗ Minh cố ý lắc đầu,“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn hỏi lần thứ ba.

“Không phải bộ dạng này?” Đỗ Vũ Thần nhíu mày nói, sờ soạng mặt mình, hắn đứng dậy đi trở về phòng đứng trước gương nhìn một lúc lâu,“Không sai nha! Con vốn có bộ dạng thế này, không phải sao?”

“Cha, cha thực sự có chỗ nào không thoải mái sao?” Trở về phòng khách, Đỗ Vũ Thần ngồi gần bên người Đỗ Minh, lo lắng hỏi.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi giả mạo Vũ Thần rốt cuộc có mục đích gì?” Đỗ Minh nhảy dựng lên ngồi trên cái ghế sofa khác, như cũ không buông tay chỉ vào Đỗ Vũ Thần hỏi.

“Cha, cha rốt cuộc là làm sao vậy?” Đỗ Vũ Thần thở dài,“Con không phải Vũ Thần thì con đây là ai?”

“Ta làm sao mà biết ngươi là ai? Vũ Thần hiện tại rõ ràng đứa trẻ 7, 8 tuổi, căn bản không phải giống như ngươi...” Đỗ Minh từ tốn nói.

“Bé trai 7, 8 tuổi sao? Làm tốn thời gian hết nửa ngày thì ra cha đang nói chuyện này! Con còn tưởng là con đã biến thành dạng khác rồi chứ!”

Đỗ Vũ Thần không chịu nổi nói,“Cha, con là Đỗ Vũ Thần hàng thật giá thật – con của cha, chính là con đã khôi phục.”

“Khôi phục? Không có khả năng, ta lại còn chưa có chế tạo ra giải dược, ngươi làm sao có thể khôi phục lại?” Đỗ Minh không thể tin được trừng mắt nhìn hắn.

“Sự thật đều đã đặt ra trước mắt, cha không thể không tin được!” Đỗ Vũ Thần nhún vai nói.

Trên thực tế, hắn cũng phát hoảng vì chính mình thực sự đã khôi phục, tối hôm qua lúc xem TV, không biết vì sao đột nhiên lại hoa mắt, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hắn liền lâm vào hôn mê, đến khi hắn tỉnh lại, liền cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời, xương gãy từng khúc, ruột gan đứt từng đoạn, sau khi đứng dậy kiểm tra trái phải trên dưới, hắn quả thực bị dọa ngây người, cứ như vậy ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn mặt đất cách mình thật xa, tứ chi to lớn, hắn đằng đẵng năm phút sau mới hồi phục trấn định.

Hắn rất vui vì bản thân đã khôi phục, càng thấy may mắn vì tình huống này không bị Ân Tuyên Mai bắt gặp được, bằng không hắn thật sự không thể tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

“Làm sao có thể? Làm sao có thể...” Đỗ Minh thật sự là bị đả kích rất lớn, ông không ngừng lẩm bẩm trong miệng.

“Cha, cha không thể chúc mừng con đã khôi phục được hay sao?” Đỗ Vũ Thần nhướng mày hỏi.

“Điều này sao có thể? Ta vất vả mấy tháng tâm huyết, thế nhưng vẫn là thất bại, ta thế nhưng ngay cả nguyên liệu cơ bản nhất cũng chưa chế thành! Ta... Ta còn đang thất bại với giải dược...” Đỗ Minh nói nhỏ.

Đỗ Vũ Thần nghe xong thiếu chút không giận sôi lên, cha không vui cho hắn cũng không sao, thế nhưng còn dám nói nghiên cứu giải dược thất bại trước mặt hắn, xem hắn như chuột bạch chẳng bằng!

“Ách... Cái gì?” Đỗ Minh không nghe rõ ngẩng đầu hỏi.

“Con rất nhớ mẹ, con đi ân cần thăm hỏi mẹ một chút đã.” Đỗ Vũ Thần đứng dậy đi đến phòng riêng của Vu Tĩnh Nhã.

“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Đỗ Minh thần hồn nát thần tính nhảy dựng lên, giữ chặt Đỗ Vũ Thần nhìn hắn hỏi.

“Không có gì nha! Con chỉ là ân cần thăm hỏi mẹ một tiếng,” Đỗ Vũ Thần tươi cười vô (số) tội,“Thuận tiện nói cho mẹ biết thử thách gian nan mà con đã gặp phải trong mấy ngày nay thôi!”

“Tiểu tử ngươi dám!” Đỗ Minh buông lời nói cảnh cáo nói.

“Con rất sợ nga!” Đỗ Vũ Thần giả bộ run sợ nói, nhưng vẻn vẹn vài giây sau, hắn liền cất bước tiếp tục đi đến phòng ngủ của Vu Tĩnh Nhã.

“Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!” Đỗ Minh ở phía sau rống to, đây gọi là “Con hổ không phát uy, lâu ngày thành mèo bệnh”, hôm nay hắn không giáo huấn thằng con trai trưởng trời đánh trước mắt này không được,“Tiểu tử ngươi cho ta...”

“Mới sáng sớm các ngươi la hét ầm ĩ cái gì nha?” Vu Tĩnh Nhã đẩy cửa phòng, ngáp một cái rồi đi ra.

Đỗ Minh kịp thời phanh xe, đi đến bên cạnh Vu Tĩnh Nhã, hắn hôn nhẹ lên mặt bà một cái,“Bà xã, sao rời giường sớm thế!”

“Cha con 2 người cãi nhau lớn tiếng như vậy, ta muốn không đứng dậy cũng không được.” Vu Tĩnh Nhã mắt trắng dã, nửa giống như làm nũng nói.

“Ách, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đỗ Minh buồn rầu xin lỗi, sau khi giúp đỡ thê tử ngồi lên ghế sofa, liền đi vào phòng bếp đem bữa sáng đã chuẩn bị xong mang sang,“Nè, bà xã mau ăn bữa sáng.”

Đỗ Vũ Thần tựa vào trước cửa, nhìn cha ân cần đối đãi với mẹ ba mươi năm rồi vẫn như ngày đầu mới cưới, hắn là thấy nhưng không thể trách, bất quá nói thật ra hắn thực hâm mộ, chân thành hy vọng tương lai của mình và Ân Tuyên Mai cũng có thể ân ái như vậy, bách niên giai lão, sống đến răng long đầu bạc, bất quá điều kiện tiên quyết là hắn phải cưới cô về mới được!

“Chào buổi sáng, mẹ à, mẹ thật sự là càng lúc càng đẹp ra.” Đến gần, Đỗ Vũ Thần hôn nhẹ 1 cái trên má Vu Tĩnh Nhã.

“Chào buổi sáng, cái thằng này, miệng con vẫn ngọt như vậy.” Vu Tĩnh Nhã cười trả lời, sau đó bà có vẻ đăm chiêu nhìn Đỗ Vũ Thần,“Con à, con chừng nào thì mới định dẫn Tuyên Mai về cho mẹ xem nhẹ tí nha?”

“Ách, này... Đỗ Vũ Thần sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới bà đột nhiên hỏi trực tiếp như thế, hắn hiện tại căn bản còn chưa có chính thức cùng Ân Tuyên Mai gặp mặt, cái gọi là bát tự cũng chưa xem qua, hắn phải làm sao mới dẫn người về nhà nha?

“Không sao, nếu con không muốn mang về nhà, tự mẹ đến công ty của con nhìn là được rồi.” Vu Tĩnh Nhã vẫy vẫy tay nói, nha?

“Mẹ à, không phải con không muốn đâu...” Đỗ Vũ Thần vội vã thanh minh.

“Hai người rốt cuộc đang nói cái gì nha?” Đỗ Minh không hiểu ra sao, có nghe cũng không biết, hắn cắt ngang lời Đỗ Vũ Thần, hỏi hai mẹ con bọn họ.

“Ông nha, một chút cũng không quan tâm con cái mình, ông có biết hắn mấy ngày nay vì sao không trở về nhà sao?” Vu Tĩnh Nhã liếc Đỗ Minh một cái nói.

“Ách... Này...” Đỗ Minh lúng ta lúng túng không nói nên lời, hắn đương nhiên biết nguyên nhân Vũ Thần không trở về nhà, nhưng điều này có liên quan gì đến đề tài họ đang nói sao?

“Cha đương nhiên biết con vì sao không trở về nhà.” Đỗ Vũ Thần nói với Vu Tĩnh Nhã, sau đó quay đầu nói với Đỗ Minh:“Cha, có phải hay không nha?”

Đỗ Minh ở một bên rùng mình trong nháy mắt, sắc mặt trắng bệnh, ý tứ là muốn Đỗ Vũ Thần không cần nói thêm nữa.

“Mẹ à, mẹ biết không? Tuy rằng con cùng Ân Tuyên Mai ở chung ba ngày, nhưng cô ấy có thể nói là hoàn toàn chưa từng thấy qua khuôn mặt thật của con!” Đỗ Vũ Thần chậm rãi nói.

“Sao lại nói vậy?” Vu Tĩnh Nhã tò mò hỏi.

“Bởi vì...”

“Tiểu tử!” Đỗ Minh cảnh cáo kêu một tiếng.

Đỗ Vũ Thần không để ý ông, bởi vì hiện tại nếu hắn không nói rõ ràng, đến lúc mẹ già chạy đến công ty tìm Ân Tuyên Mai mà nói, tất cả kế hoạch hoàn hảo của hắn không phải sẽ chết từ trong trứng sao? Cho nên hắn chỉ có thể bán đứng cha...

“Mẹ à, mẹ có biết Đỗ Vũ Thần ở trong mắt Ân Tuyên Mai là một người thế nào không?” Hắn hỏi Vu Tĩnh Nhã, không chờ bà trả lời, hắn liền tiếp theo nói:“Chính là một bé trai 7, 8 tuổi.”

“Cái gì? Vì sao?” Vu Tĩnh Nhã nhíu mày trừng mắt hỏi hắn.

“Bởi vì...”

“Không được!” Đỗ Minh lại lần nữa ngăn cản kêu.

“Đỗ Minh, ông tên gì nha?” Vu Tĩnh Nhã liếc Đỗ Minh một cái,“Vũ Thần, con còn chưa nói vì sao nha!”

“Bởi vì thí nghiệm của cha, con...”

“Đỗ Minh!” Vu Tĩnh Nhã vừa nghe hai chữ “Thí nghiệm”, sắc mặt lập tức nghiêm lại, quay đầu thét chói tai với Đỗ Minh đang rón rén chạy đi.

Nghe được thê tử gọi mình, Đỗ Minh cho dù có gan lớn như trời cũng không dám đi về trước thêm một bước nào, cho nên hắn quay đầu lại, sợ hãi tiêu sái đến trước mặt bà, một mặt sám hối biểu cảm nhìn bà,“Bà xã.”

“Ông nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Vu Tĩnh Nhã một mặt nghiêm khắc biểu cảm trừng mắt hắn.

“Tôi... Tôi...” Đỗ Minh ấp a ấp úng nói không nên lời.

“Tôi cái gì tôi? Ông còn không thành thật thú nhận với tôi!” Vu Tĩnh Nhã phát hỏa nói, không phải bà muốn nổi giận, mà là bà luôn không có cách nào với hắn.

“Tôi... Tôi...” Co rúm lại một chút, Đỗ Minh cúi đầu “Tôi” nửa ngày vẫn không phun ra được thêm nửa chữ, hắn là thực sự nói không nên lời nha!

Đỗ Vũ Thần vừa thấy mẫu thân sắp muốn rống lên, hắn đành mở miệng nói:“Mẹ à, con nói cho mẹ biết thì nhanh hơn đó.”

“Được, con nói đi.” Vu Tĩnh Nhã sau khi gật đầu với Đỗ Vũ Thần, quay đầu trừng mắt Đỗ Minh,“Ông ngồi xuống cho tôi, cấm không đi đâu nửa bước.”

Đỗ Vũ Thần đồng tình nhìn phụ thân một cái, không phải hắn không để ý phụ tử tình thâm, thật sự là không có biện pháp nha! Bởi vì nếu hắn không đem sự tình nói ra, mẹ nhất định sẽ bù lu bù loa làm cho chuyện của hắn và Ân Tuyên Mai gà bay chó sủa, mà hắn không muốn khiến cho nhà này thêm tồi tệ hơn đâu! Cho nên cha đáng thương đành phải hy sinh một chút!

Đỗ Vũ Thần êm tai nói ra chuyện mấy ngày nay trải qua, đương nhiên sẽ có sửa đổi đôi chút, hắn không ngu đến nỗi nói ra loại chuyện làm mất mặt đấng nam nhi!

Vu Tĩnh Nhã sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nghe con kể về những nguy hiểm trải qua, bà càng nghe càng giận, đợi đến khi Đỗ Vũ Thần nói hết toàn bộ, mặt bà đã đen một nửa,“Đỗ Minh --” Bà quay đầu nghiến răng nghiến lợi kêu.

“Bà xã à, tôi không phải cố ý, hơn nữa đều là ngoài ý muốn...” Đỗ Minh co rúm lại giải thích.

“Ngoài ý muốn? Ông lần trước cũng nói là ngoài ý muốn, lần này ông cũng muốn nói là ngoài ý muốn sao?” Vu Tĩnh Nhã bén nhọn hỏi, sau đó trừng mắt nhìn Đỗ Minh một lúc lâu, như là sắp đưa ra quyết định trọng đại, bà đột nhiên lấy thanh âm bình tĩnh nói với hắn:“Ông chuẩn bị đơn li hôn đi!”

Đỗ Minh sắc mặt trắng xanh, hắn run run nói:“Bà xã à, bà không cần làm tôi sợ...”

Vu Tĩnh Nhã hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn phía nơi khác mà không nhìn hắn.

“Bà xã à...” Đỗ Minh kêu hai tiếng, thấy Tĩnh Nhã không phản ứng, hắn chuyển hướng Đỗ Vũ Thần cầu cứu,“Nhóc con, con mau giúp cha đi!”

“Chuyện mình làm, tự mình giải quyết.” Đỗ Vũ Thần không khách khí cắt ngang lời hắn, thừa dịp cha đang thất thần, hắn quay đầu hôn Vu Tĩnh Nhã một cái,“Mẹ à, con muốn đi làm.”

Đỗ Vũ Thần không có ý tốt cười cười với hắn, vỗ mông ra khỏi thế cục hỗn loạn này, dù sao cha mẹ ầm ỹ ly hôn cũng không phải lần đầu tiên, hắn cũng không có lo lắng, hơn nữa cha mặc dù thoạt nhìn là bị “vợ quản nghiêm”, lại có điểm “Khờ ngốc”, nhưng trên thực tế lại là kẻ dối trá hơn ai hết, mẹ muốn ly hôn là chuyện tuyệt đối không có khả năng, trừ phi -- thiên hạ đại loạn, mặt trời mọc hướng tây, nhưng chuyện này, mọi người đều biết là việc không có khả năng! Cho nên... Hắn nhún nhún vai đưa ra kết luận.

Thấy con mình tiêu sái đi ra ngoái, Đỗ Minh bắt đầu hối hận, đây là cái loại con cái gì! Mắt thấy cha mẹ náo loạn ầm ĩ, hắn thế nhưng không có động thái gì, vẫn như cũ làm theo ý mình, này... Đây là thằng con kiểu gì vậy! Hiện tại, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, ai, loại con kiểu gì vậy trời!

* * *

Thấy người trước mắt phun nước miếng phèo phèo, Đỗ Vũ Thần chán ghét mắt trợn trắng, hắn không biết lúc trước là ánh mắt của kẻ nào rớt ra ngoài cửa sổ tiến cử cho cái tên “thái giám lưỡi dài” này vào công ty! Bất quá may mắn là rốt cục là cũng có lúc cho tên “lưỡi dài” này phát huy một chút sở trường, bởi vì chỉ có dân lưỡi dài như tên này, may mắn khiến hắn hiểu biết nhiều hơn về Ân Tuyên Mai – nhưng tất cả chuyện này cũng không phải là lời hay ý đẹp.

Bất quá nói thật ra, hắn không nghĩ tới hình tượng Ân Tuyên Mai trong công ty lại chẳng liên quan gì đến hiểu biết của hắn về cô.

Phụ nữ trong công ty đối với cô chỉ là khen tặng có thừa, thậm chí được coi là thần tượng đáng được tôn sùng; Mà đàn ông thì ngược lại “tránh như tránh tà”. Vì sao? Theo tên này mà nói – những người đàn ông từng bị cô cự tuyệt, đều nói cô là nam nhân bà, là con cá lạnh lẽo, không có tình cảm! Ông trời ơi! Hắn vì sao cảm thấy dùng những lời này để hình dung về cô đích thực là “Tám đời không thấy liên quan”?

“Chúng ta thậm chí còn đoán cô ấy đến bây giờ có khả năng vẫn còn là xử nữ, một lão xử nữ...” Người nọ nói luyên thuyên không dứt.

“Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi,” Đỗ Vũ Thần lạnh cắt ngang lời của người trước mắt, hắn không muốn nghe tên đàn ông này “Nho không ăn được thì nói nho còn xanh”, lấy lời lẽ không hay công kích Ân Tuyên Mai.

“Ách... Dạ.” Như là bị Đỗ Vũ Thần lạnh lùng dọa sợ hãi, hắn nhanh chóng khóe kéo miệng vội vàng lui ra.

Đỗ Vũ Thần thấy hắn rời đi, mỏi mệt không chịu nổi tựa vào lưng ghế.

Hôm nay cả buổi sáng hắn không có làm chuyện đại sự, chỉ nghe những chuyện hắn ta thêm mắm dặm muối, đương nhiên tất cả đều là về Ân Tuyên Mai.

Có lẽ hiện tại bên ngoài đã sớm đồn đãi hắn đối với Ân Tuyên Mai có ý tứ, hoặc là đồn đãi hắn muốn thăng chức cho Ân Tuyên Mai, có lẽ... Có nhiều “có lẽ” lắm, bất quá bọn họ muốn đoán, thì bọn họ cứ nói cho thoải mái! Dù sao đợi lát nữa bọn họ sẽ chính mắt nhìn thấy một chuyện khiến họ kinh ngạc đến muốn đập vỡ kính mắt, chính là -- hắn sẽ xuống lầu dẫn Ân Tuyên Mai đi ăn cơm.

Hắn luôn luôn là người dũng cảm theo đuổi mục tiêu, từ lúc nhận định cô người phụ nữ của hắn, hắn liền quyết định sẽ đến công ty bắt đầu hành động, mà sau khi nghe được cô mỗi sáng đều ăn sandwich qua ngày, quyết tâm của hắn lại càng thêm kiên định.

Hắn không biết cô tiết kiệm như thế, dù sao ở cùng cô ba ngày, cô dẫn hắn đi chơi, đi mua quần áo, đi ăn này nọ, mà tất cả nhất định là tiền của cô, nhưng hắn lại không thấy cô nhăn mặt nhăn mày, cho nên khi nghe có người nói cô tiết kiệm quá đáng, hắn quả thực không thể tin được, nhưng điều này lại không chỉ là lời đồn một phía, tới khi nghe mọi người đồng loạt nói như thế, hắn cũng không thể không tin, cho nên vì điểm này, hắn nhất định phải mang cô ra ngoài ăn cơm, cho dù vừa đấm vừa xoa hoặc là phải dùng đến quyền hạn của mình, hắn cũng sẽ kéo cô đi.

Hiện tại biện pháp tiến đánh bất ngờ, sửa cũ thành chính là một trong những bước tính của hắn, cho dù có phải lôi hết kế sách tích tụ trong đầu mình ra để theo đuổi mục tiêu, hắn cũng nhất định phải chui lọt lòng cô, hắn thề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.