Chỉ chốc lát sau, bà xách theo túi hành lý đơn giản đi từ bên trong phòng ra, Đỗ Minh hốt hoảng nhìn bà chằm chằm.
“Vợ à, bà làm gì thế?” Ông khẩn trương hỏi.
“Về nhà mẹ đẻ.” Vu Tĩnh Nhã nhàn nhạt nói.
“Về nhà mẹ đẻ?! Vợ à, bà không cần tôi nữa sao?” Đỗ Minh sắp khóc, đây là lần đầu tiên sau ba mươi năm kể từ khi kết hôn, Vu Tĩnh Nhã tự mình xách theo hành lý về nhà mẹ, bà thật sự giận ông như vậy sao?
“Đợi sau khi ông nghiên cứu ra thuốc giải có thể làm cho Vũ Thần khôi phục như cũ thì hãy đến tìm tôi.” Lần này Vu Tĩnh Nhã đã hạ quyết tâm, không để ý tới vẻ mặt muốn khóc của Đỗ Minh, bà lạnh nhạt nói cho ông biết.
Bà thề lần này nhất định phải để cho ông nếm mùi đau khổ, nếu mỗi lần ông gây họa cũng đều nhường ông, để cho ông thừa nước đục thả câu mà bỏ trốn, ngộ nhỡ một ngày kia ông tự làm mình biến mất thì làm thế nào? Cho nên lần này......
“Vợ à, bà đừng như vậy mà! Tôi thề lần sau không dám nữa, bà đừng đi có được không?” Đỗ Minh vẻ mặt biết vậy chẳng làm cầu khẩn, bất đắc dĩ Vu Tĩnh Nhã chỉ liếc nhìn ông một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà dứt khoát rời đi.
“Cha đáng thương.”
Còn không kịp tự thương tiếc cho mình, đã nghe được con gái nói mát, ông tức giận níu lấy Đỗ Tiểu Nhã, xách cô bé lên đi vào phòng thí nghiệm.
“Con tốt nhất nên ở chỗ này giúp cha!” Ông lửa giận ngút trời nói với Đỗ Tiểu Nhã.
Con ngươi Đỗ Tiểu Nhã xoay chuyển, nhìn phòng thí nghiệm mấy năm không thấy nhưng cũng không có biến hóa gì, cô bé thờ ơ nhún vai trả lời: “Không thành vấn đề! Bắt đầu từ chỗ nào đây ạ?”
Đỗ Minh thở dài, đối với đứa con gái ác ma thiên tài này, ông thật sự là vừa tức giận, lại vừa yêu thích: “Tiểu Nhã, tới đây để cha ôm một cái.” Ông nói với con gái.
Đỗ Tiểu Nhã bỏ qua vẻ mặt không quan tâm, thay bằng gương mặt tràn đầy nụ cười vùi đầu vào trong hai tay của Đỗ Minh: “Cha.”
“Ba năm không gặp, con vẫn cứ bướng bỉnh như trước kia nhỉ!” Đỗ Minh thương yêu vuốt ve cô bé, cưng chiều nói.
“Cha, cha cũng không phải vẫn thích chọc mẹ tức giận như vậy đó thôi.” Đỗ Tiểu Nhã không chịu yếu thế nói.
“Con đó, thật không biết giống ai!” Đỗ Minh không nhịn được mà bóp cái mũi của cô bé, lắc đầu cười nói.
“Dĩ nhiên giống như cha á! Nếu không sao con có thể thông minh như vậy?” Đỗ Tiểu Nhã dương dương tự đắc nói.
“Ba hoa!” Đỗ Minh liếc cô bé một cái cười mắng.
Đứa con gái này của ông trừ bỏ tính cách tinh quái bên ngoài, trí lực lại càng thêm tài trí hơn người, từ nhỏ đã cả ngày theo đuôi ông, vô cùng hiếu kỳ với các nghiên cứu linh tinh của ông, sau mười tuổi cô bé bắt đầu biểu lộ mặt “Thiên tài gây họa”, đến mười lăm tuổi đã đến nông nỗi “Tiếng xấu rõ ràng”, cho nên bất đắc dĩ bọn họ phải đưa cô bé ra nước ngoài.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã ba năm qua đi rồi, theo tên thiên tài tiểu ác ma này xuất hiện, chắc hẳn từ đó trong nhà sẽ gà chó không yên rồi, chỉ là, có một thiên tài tiểu ác ma này xuất hiện, ít nhất khẳng định một điểm là, thuốc giải của ông có thể ra lò trước thời gian, căn cứ vào điểm này, đừng nói trong nhà gà chó không yên, dù là náo loạn, ông cũng sẽ không nháy mắt một cái!
***
Trong giấc mộng, Đỗ Vũ Thần bị cảm giác hoa mắt quen thuộc níu chặt, anh cố gắng chống đỡ không để cho bóng tối xâm chiếm trái tim của mình, nhưng chỉ chốc lát sau, anh đã ngã vào nơi bóng tối không người.
Không biết qua bao lâu, một tiếng rên khẽ truyền ra từ trong miệng Đỗ Vũ Thần, nhưng trong nháy mắt chỉ thấy anh nhanh chóng ngồi dậy, trừng mắt trước cảnh tượng quen thuộc, khuôn mặt của anh chậm rãi nở ra một nụ cười hài lòng.
Không sai! Anh lại biến trở lại rồi.
Nhanh chóng bỏ đi quần áo xiết chặt trên người, anh cất bước đi về phía Ân Tuyên Mai đang ngủ say.
Kể từ sau khi biết trên thực tế anh là một người đàn ông thành thục hai mươi tám tuổi, hành vi cử chỉ của cô đã biến chuyển 180°, mà để cho anh cảm thấy buồn bã than thở chính là hành vi của cô không hề hào phóng nữa, không hề lớn mật nữa, hại anh ngay cả quyền hưởng thụ “Thị giác” cơ bản nhất cũng bị tước đoạt.
Mà bây giờ, anh muốn cô phải bồi thường cho thứ anh nên được mà bị bỏ lỡ, mặc kệ là thị giác, thính giác, xúc giác, anh chắc chắn đều phải có được, dù sao cô đều đã đồng ý gả cho anh rồi, tân hôn trước thời gian, cũng sẽ không có ai phản đối đi!
Ngồi ở mép giường, đầu tiên, anh không quên lấy đi dao gọt trái cây đặt ở cạnh tay cô, cô bé ngốc này thật sự cho rằng một con dao gọt trái cây là có thể ngăn trở một người đàn ông sao? Thật là đồ ngốc!
Đỗ Vũ Thần đưa ngón tay thon dài ra chậm rãi vuốt ve mặt của cô, mắt của cô, môi của cô, nhưng chỉ chốc lát sau, môi của anh thay thế động tác tay, hôn hít người phụ nữ đầu tiên vừa gặp đã để cho anh rung động không dứt này, sau đó anh chậm rãi kéo mền xuống, nhìn chăm chú vào thân thể lả lướt hấp dẫn lại bị áo ngủ bọc thật chặt lại, trời ạ! Thật hoài niệm!
“Tuyên Mai, Tuyên Mai.” Đỗ Vũ Thần khàn khàn gọi tên của cô.
“Ưm!” Trong mơ mơ màng màng, Ân Tuyên Mai không hề có ý thức đáp lại một tiếng, sau đó nửa xoay nghiêng người ngủ tiếp.
Gọi cũng không tỉnh, thế mà cô còn cầm dao phòng thân! Phòng người nào đây? Đỗ Vũ Thần buồn cười nghĩ, khẽ cười một tiếng, Đỗ Vũ Thần bắt đầu đánh lén cô, anh từ từ cởi nút áo trước ngực cô ra, một nút, hai nút, ba nút...... Cho đến khi quần áo của cô không đủ che thân nữa, đúng như anh đang nghĩ, quả nhiên bên trong cô không mặc áo lót.
Nhìn cô trần trụi nằm ngửa ngay trước mắt, nụ cười trong mắt Đỗ Vũ Thần đã thành lửa dục hừng hực, anh đưa ngón tay thon dài ra chậm rãi vuốt ve gương mặt của cô, yết hầu, một đường đi xuống đến.... ....
Trong giấc mộng, Ân Tuyên Mai than nhẹ một tiếng, cảnh này khiến cho Đỗ Vũ Thần càng khó tự kiềm chế hơn, khẽ gọi tên của cô, anh không kịp tìm kiếm chỗ mẫn cảm trên người cô, vuốt ve cô, trêu chọc cô, mà cô cũng không nhịn được mà lên tiếng rên rỉ.
“Tuyên Mai, mở mắt ra nhìn anh.” Anh khàn khàn ra lệnh.
Chậm rãi, Ân Tuyên Mai mở cặp mắt ra, tròng mắt mơ mơ màng màng từ từ ngưng tụ, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô giơ tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt của anh: “Em đang nằm mơ sao?” Cô hỏi khẽ.
“Đúng, mộng đẹp.” Đỗ Vũ Thần khàn khàn mà nói, anh nhẹ nhàng hôn cổ cô, hôn lên mỗi một tấc da thịt lộ ra ngoài, chậm rãi kéo dài xuống đến nụ hoa ngạo nghễ đứng thẳng của cô.
Khi Ân Tuyên Mai bị anh sờ nhẹ thì hô hấp đã dồn dập rồi, giống như là thân thể sắp chìm đắm trong biển lớn mênh mông, cô vội vàng muốn nắm lấy nguồn sáng duy nhất kia: “Mộng đẹp.” Giống như nói nhỏ, toàn thân cô bị lửa nóng thiêu đốt khó nhịn, bắt đầu rên rỉ, giãy dụa......
Đỗ Vũ Thần tạm thời dời khỏi môi cô, anh vừa hôn vừa thở khẽ: “Tuyên Mai, nói cho anh biết, anh là ai?” Anh hỏi.
Ân Tuyên Mai nâng đôi mắt sáng trong lên, vẻ mặt tựa như ảo mộng nhìn chằm chằm vào anh, loại cảm giác kỳ diệu này cô chưa từng có, cô nghĩ muốn tiếp tục kéo dài, cô muốn biết rằng tiếp tục nữa thì sẽ như thế nào?
“Nói cho anh biết, anh là ai?” Không đợi được đáp án, Đỗ Vũ Thần hỏi lại lần nữa.
“Vũ Thần.” Cô trả lười, mà đôi tay cô cũng đã bắt đầu không an phận.
“Em biết mình đang làm gì không?” Cắn chặt hàm răng, Đỗ Vũ Thần tận lực khắc chế mình, anh không muốn cô làm chuyện này với anh trong trạng thái mơ mơ màng màng, càng không muốn sau đó lại nghe được câu nói hối hận của cô.
Ân Tuyên Mai lấy hành động thay thế ngôn ngữ trả lời, cô chưa ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, động tác của cô trẻ trung lại tràn đầy trêu đùa và hấp dẫn.
Đỗ Vũ Thần cũng không chịu được nữa rồi, anh phát ra một tiếng trầm thấp, khàn khàn hô: “Tuyên Mai.” Sau đó cuồng dã hôn sâu cô, thân mật vuốt ve cô, dạy cô làm người lớn, nóng bỏng dẫn cô bay lượn trong mộng đẹp chỉ thuộc về hai người bọn họ......
***
Nhẹ nhàng ấn xuống trên mí mắt cô một cái hôn, Đỗ Vũ Thần cảm nhận rõ ràng rằng cô run nhẹ lên, anh thỏa mãn hơi giương lên nụ cười, sau đó êm ái mở miệng.
“Từ lần đầu tiên sau khi được em nhặt về từ bên đường, từng cử động, một cái nhăn mày, một nụ cười của em cũng khiến cho trong lòng anh rung động sâu sắc, 28 năm qua, lần đầu tiên anh có cảm giác động lòng, nhưng quá đáng tiếc chính là khi đó anh cũng chỉ là đứa bé.
Sau khi khôi phục anh lại được biết em làm việc ở “Thánh Đường” thì anh bắt đầu trăm phương ngàn kế đến gần em, dây dưa với em, khi đó trong lòng anh chỉ có một chấp niệm, cả đời này em là người phụ nữ duy nhất thích hợp với anh, cho nên em phải thuộc về anh.
Có lẽ em sẽ cho rằng anh tự đại lại bá đạo xâm chiếm cuộc sống của em, nhưng anh biết em hoặc nhiều hoặc ít cũng đã động lòng với anh rồi. Chỉ là đang lúc anh vừa lòng thỏa ý thì anh lại biến ngược lại thành bộ dáng đứa bé, anh biết đã hù dọa em cũng dọa luôn cả mình, nhưng may mắn chính là em có thể tiếp nhận chuyện lạ vượt quá tự nhiên này, thậm chí đồng ý yêu cầu làm người khác khó chịu của bọn anh —— để cho anh ở lại nơi này. Từ đó trở đi anh đã tự hứa, cả cuộc đời này anh đều đối tốt với em.”
Ân Tuyên Mai ở trong lòng anh rõ ràng chấn động, nhưng vẫn không mở miệng hoặc mở mắt nhìn anh.
Dừng một chút, Đỗ Vũ Thần chuyên chú nhìn cô vẫn đang nhắm chặt hai mắt như cũ, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Anh biết rõ em đã tỉnh, cũng biết em có thể nghe thấy anh nói bất kỳ điều gì, mà hiện tại anh muốn nói, mặc kệ em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, anh chỉ nói điều này một lần. . . . . .” Anh dừng một chút, sau đó dùng một loại giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Anh yêu em.”
Trong thời gian ngắn, Ân Tuyên Mai mở hai mắt ra, trừng mắt nhìn vẻ mặt chân thành của anh, cô không thể tin hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”
Cô không tin mình thật sự nghe được ba chữ mình tha thiết mơ ước kia, cô không tin anh thật sự nói ra, cô không tin......
“Gả cho anh được không?” Đỗ Vũ Thần không để ý tới cô, trực tiếp hỏi.
“Anh vừa mới nói cái gì?” Ân Tuyên Mai không trả lời anh, cố ý hỏi lại vấn đề lúc trước, cô phải biết là anh đã thật sự nói ra (l^q^d) ba chữ kia rồi, hay là cô nghe lầm.
“Em không nghe lầm.” Đỗ Vũ Thần nói cho cô biết, chỉ là keo kiệt nhắc lại ba chữ kia lần nữa.
“Em không nghe rõ, anh nói lại lần nữa có được hay không?” Ân Tuyên Mai yêu cầu.
“Không được.” Đỗ Vũ Thần không khách khí trả lời cô, nhưng lại ôn nhu hỏi: “Gả cho anh được không?”
“Không cần.” Ân Tuyên Mai cũng rất không khách khí trả lại anh một câu, sau đó lại dùng thái độ nũng nịu cầu xin anh: “Anh nói lại ba chữ kia lần nữa có được hay không?”
“Nếu như mà anh nói lại lần nữa, em sẽ cho anh lợi ích gì?” Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, Đỗ Vũ Thần không nhịn được hỏi: “Đồng ý gả cho anh nhé?” Anh nhíu mày hỏi cô.
Giống như đang suy nghĩ cẩn thận, Ân Tuyên Mai yên tĩnh một lúc lâu, sau đó dứt khoát gật đầu: “Được, có gì không thể.” Cô trả lời.
“Thật hào phóng nha!” Đỗ Vũ Thần cười nhạo nói: “Nhưng mà, mặc kệ em có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ lấy được em. Mà bây giờ lợi ích anh muốn là cái này......” Tay của anh lại bắt đầu không an phận dao động trên người cô.
“Anh......”Ân Tuyên Mai đỏ hồng cả mặt, có chút không biết làm sao nhìn anh.
“Anh yêu em.” Anh nói xong cũng không đợi cô phản ứng lại tiếp tục hôn cô.
Lúc này đêm đã gần hết, mà phương đông thì ở trong lửa nóng của hai người bọn họ, từ từ sáng lên......