Năm tháng sau
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào phòng, Ân Tuyên Mai mới lật người muốn tránh nắng gắt đáng ghét, đồng hồ báo thức trên đầu giường lại không biết sống chết vang lên, cô nhắm hai mắt, nổi giận nhấn ngừng, đồng thời dùng chân đạp đạp bên cạnh: “Ông xã, rời giường.”
Vậy mà năm phút sau, đồng hồ báo thức của anh lại vang lên, Ân Tuyên Mai lên tiếng rên rỉ, lần nữa đá đá bên cạnh: “Ông xã, đồng hồ báo thức của anh vang lên kìa.”
Một hồi lâu sau, anh vẫn không có động tĩnh gì như cũ, Ân Tuyên Mai thở dài đứng dậy đi vào phòng tắm, trước khi đi vẫn không quên bật đồng hồ báo thức của mình lên, cô thật muốn xem gặp phải tình huống như thế này, anh còn có thể ỷ lại bao lâu.
Kết hôn 5 tháng rồi, thương yêu của Đỗ Vũ Thần dành cho cô chỉ có tăng mà không giảm, anh quả thật có thể nói là người chồng thập toàn thập mỹ—— chỉ ngoại trừ sức ghen lớn và yêu ngủ nướng.
Nghe tiếng đồng hồ báo thức trong phòng vang không dứt bên tai, trên mặt Ân Tuyên Mai không khỏi nhộn nhạo lên một nụ cười như có như không, cô thong thả xử lý bản thân, mặc cho đồng hồ báo thức vang, vậy mà mười lăm phút sau, vẫn nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức không ngừng vang lên, Ân Tuyên Mai không khỏi giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô than thở đi ra khỏi phòng tắm: “Ông xã rời giường...... A ——”
Một tiếng thét lớn từ trong miệng cô bật ra, Ân Tuyên Mai nhìn chằm chằm bóng người mang theo nụ cười vô tội trên giường, không thể tin trợn to cặp mắt y hệt chuông đồng.
“Thế nào, thế nào?” Vu Tĩnh Nhã nghe tiếng mà đến khẩn trương hỏi nàng dâu vẫn đang đứng yên không nhúc nhích.
Ân Tuyên Mai hoàn toàn không phát ra được một tiếng nào, nhìn mẹ chồng, cô chỉ vào người trên giường.
Vu Tĩnh Nhã nhanh chóng nhìn theo: “Ôi trời ơi!!!”
“Hi, mẹ, chào buổi sáng.” Đỗ Vũ Thần tám tuổi ngồi ở trên giường, mỉm cười lên tiếng chào hỏi bà.
“Đỗ Minh ——” Tiếng rống giận dữ bén nhọn lao ra từ trong miệng Vu Tĩnh Nhã, mà hôm nay dường như nhà họ Đỗ sẽ phi thường náo nhiệt!
(Hết)