Người Yêu Chí Tử

Chương 126: Chương 126: Bệnh này cần hai người cùng chữa trị




“Ừm. Là bạn từ thời đại học.”

“Chúng ta cùng đi ăn đi.” Chuyện này chỉ là sự trùng hợp, nghe ý của Joe, có lẽ Trần Huynh đã quen Joe từ thời đại học.

Nhưng tôi hơi bất ngờ, Trần Huynh nhỏ hơn chúng tôi mấy khóa, tại sao Joe lại quen anh ta?

Nhà hàng.

Bốn người đã ăn xong, Trần Huynh có việc nên đi trước, rồi Mộng Thu nhận được điện thoại, sắc mặt cô ấy không được tốt cho lắm, nên cũng đi luôn.

Giờ chỉ còn lại tôi và Joe, anh ta híp mắt nói: “Chúng ta vào quán cà phê nói chuyện đi?”

Tôi gật đầu, rồi chúng tôi đổi địa điểm.

Tôi khó mà mở lời về chuyện lãnh cảm này.

Tôi ấp úng nửa ngày mới nói ra được, mặc dù bình thường Joe không đứng đắn, nhưng rất nghiêm túc trong công việc, anh ta nhìn tôi nói: “Là do chướng ngại tâm lý gây ra, chứ không phải vì sinh lý, chuyện này cần cả cậu và Phó Kiến Hưng cùng điều chỉnh.”

Tôi nhíu mày nói: “Tôi không muốn nói chuyện này cho anh ta biết.”

“Cậu sợ cái gì? Cậu là người bị hại, cần gì phải e dè nhiều như vậy? Phó Kiến Hưng có quyền được biết chuyện này.” Anh ta hơi lớn tiếng, rồi ngừng một lúc mới nói tiếp: “Cậu mắc chứng sạch sẽ trong tình yêu, trong lòng cảm thấy Phó Kiến Hưng từng chạm vào bồ nhí của anh ta, nên mới không muốn làm với anh ta.”

Tôi hơi lúng túng, nhưng vẫn lên tiếng: “Nhưng trước đây không có...”

“Đó là vì, trong lòng cậu ngầm ra hiệu với bản thân rằng, anh ta không có quan hệ gì với người khác, dù anh ta đối tốt với cô ta đến đâu, thì cậu cũng sẽ tin Phó Kiến Hưng không chạm vào cô ta, nhưng từ khi cậu nghe thấy những giọng nói kia, thì bắt đầu khẳng định 100% rằng anh ta đã từng chạm vào, nói trắng ra là, chứng sạch sẽ trong tình yêu của cậu không cho phép anh ta làm thế, nên mới không có phản ứng với anh ta.”

“Nếu ngày nào đó tôi không còn yêu anh ta nữa, có phải bệnh này sẽ khỏi đúng không?” Nói trắng ra là bệnh này do Phó Kiến Hưng gây ra.

Anh ta nhướng mày: “Cũng khó nói lắm, cậu có thể tìm người đàn ông khác để thử xem, cậu có phản ứng với người đó không.”

Cô lườm anh ta: “Chừng nào cậu quay về nước M?”

“Hai ngày nữa đi, tôi sẽ ở lại đây quan sát tình trạng của cậu, để xem cậu còn sống được bao lâu, để tôi chuẩn bị sẵn sàng.”

Tôi chẳng thèm để ý đến anh ta, uống xong nước ép trái cây trong ly, tôi vội nói: “Bữa tối cậu tự lo liệu đi, tôi còn có việc, nên đi trước.”

Anh ta bĩu môi, vẻ mặt không vui: “Tôi nói này tôi đường sá xa xôi chạy tới đây, vậy mà các cậu hết người này đến người kia bận, các cậu không thể dẫn tôi đi dạo Thuận Thành à?”

“Cậu rất quen thuộc Thuận Thành, tôi sẽ cho cậu mượn xe để cậu muốn đi đâu thì đi, tôi thật sự có việc phải đi trước.” Tôi đưa chìa khóa xe cho anh ta, rồi rời khỏi tiệm cà phê, bắt taxi tới thẳng phòng tập yoga.

Bình thường con người tôi rất lười, hiếm khi vận động, tập được nửa tiếng, tôi đã mệt muốn bở hơi tai, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy điện thoại luôn đổ chuông.

Là số điện thoại lạ, nên tôi không nghe, mà dứt khoát tập tiếp cho xong.

Lúc Phó Kiến Hưng gọi tới, thì tôi vừa rời khỏi phòng tập yoga, tắm rửa thay đồ xong, tôi vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh: “Cô tới bệnh viện thành phố đi, Mộng Thu và Quyết Phong xảy ra chuyện rồi.”

Tim tôi nhất thời đập mạnh, không kịp hỏi nhiều, mà vội vàng chạy tới.

Phó Kiến Hưng và Kiều Cao Nghĩa đều đang đứng trước phòng cấp cứu, tôi liền chạy thẳng qua đó, vừa nhìn thấy Phó Kiến Hưng, chân tôi mềm nhũn đến mức suýt khuỵu xuống.

Phó Kiến Hưng nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy tôi: “Không sao, Mộng Thu chỉ bị thương ở đầu, giờ đang ở phòng băng bó, lát nữa sẽ ra ngoài.”

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn về phía phòng cấp cứu, ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Trình bị thương rất nặng à?”

“Nhờ phúc của chị em cô, nên giờ Trình Quyết Phong sống chết không rõ, đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cả hai cô đều rất biết gây tai họa cho người khác.”

Ngoài Kiều Cao Nghĩa thì còn ai có thể nói ra câu này.

Đây không phải là ngày đầu tiên tôi nghe anh ta nói ra những lời này, nên dứt khoát phớt lờ, rồi nhìn Phó Kiến Hưng: “Cụ thể là thế nào?”

Phó Kiến Hưng dìu tôi ngồi xuống ghế trên hành lang, rồi an ủi: “Mộng Thu và Quyết Phong cãi nhau ở trên xe, lúc vượt đèn đỏ thì va chạm với xe chở hàng. Mộng Thu chỉ bị thương ở đầu, trước mắt Quyết Phong vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, không biết tình hình thế nào.”

Tôi sửng sốt: “Vậy người khác có bị thương không?”

“Tài xế xe chở hàng... chết tại chỗ.” Phó Kiến Hưng càng nhíu chặt mày: “Tôi đã bảo Trần Nghiệp đi giải quyết chuyện này rồi, cô đừng lo.”

Tôi ngồi trên ghế, tay hơi run rẩy, Kiều Cao Nghĩa khinh bỉ nhìn tôi nói: “Cô đang sợ à? Thẩm Mai Trang, lá gan của cô cũng chỉ có thế thôi.”

“Cao Nghĩa, đủ rồi!” Phó Kiến Hưng lên tiếng, giọng điệu hơi khó chịu.

Kiều Cao Nghĩa ngậm miệng lại, hung hăng lườm tôi.

Lục Hòa Nhi giẫm giày cao gót chạy tới, rồi thở hồng hộc, trông rất sốt ruột: “Em vừa biết được tình huống, anh Quyết Phong sao rồi?”

Kiều Cao Nghĩa vừa vuốt lưng vừa an ủi cô ta.

Thấy tôi và Phó Kiến Hưng ngồi cùng nhau, cô ta sửng sốt, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh không nói gì.

Chẳng mấy chốc, Mộng Thu đã được đẩy ra khỏi phòng băng bó, bác sĩ bảo phải đi làm thủ tục nhập viện, Phó Kiến Hưng không cho tôi đi, mà để anh đi.

Tôi theo bác sĩ tiến vào phòng bệnh, vì tiêm thuốc mê, nên nửa tiếng sau cô ấy mới tỉnh dậy, tôi liền gọi cho Joe, rồi ngồi trông chừng trong phòng bệnh.

Lục Hòa Nhi khoanh tay đứng ở cửa, nhìn tôi bằng đôi mắt thâm trầm: “Hình như cô và Kiến Hưng sống rất tốt.”

Tôi nhìn cô ta, vì chẳng muốn nói chuyện với cô ta nên hờ hững đáp: “Cảm ơn cô Lục đã quan tâm đến tình cảm vợ chồng chúng tôi, chúng tôi sẽ ngày càng tốt, để không phụ lòng mong đợi của cô.”

“Cô...” Cô ta tức đến mức biến sắc: “Thẩm Mai Trang, anh Kiến Hưng là của tôi, cô đừng tưởng cô dùng đứa bé thì có thể níu giữ anh ấy, nếu tôi muốn cướp, thì ngay cả cơ hội đánh trả cô cũng chẳng có.”

Tôi gật đầu, chẳng hề nghi ngờ lời nói của cô ta, mà thờ ơ đáp: “Tôi rất tin tưởng vào thực lực của cô Lục, nhưng lẽ ra cô không nên tới đây nói với tôi, mà phải đi nói với Kiến Hưng, dù thế nào thì anh ấy cũng là người quyết định.”

“Nếu Phó Kiến Hưng muốn ở bên cô Lục, dù tôi có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng thể níu giữ anh ấy, dù gì trái tim anh ấy cũng không ở chỗ tôi, tôi tin cô Lục sẽ hiểu rõ điều này.”

Cô ta đâu phải con ngốc, sao có thể không nghe ra hàm ý trong câu nói này.

Thấy sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, tôi cũng không nói gì nữa, nhưng tiểu quỷ khó chơi, sao cô ta có thể rời đi khi mình đấu võ mồm thua được?

Cô ta đi vào phong bệnh, híp mắt nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang, tôi không thể đụng vào cô, chẳng lẽ lại không được đụng vào chị em tốt của cô?”

Dứt lời, cô ta vươn tay rút kim truyền dịch, tôi cả kinh, theo bản năng đứng dậy đẩy cô ta ra, tôi vốn lo lắng sốt ruột, nên dùng sức rất mạnh.

Tôi vội đẩy cô ta ngã xuống sàn, rồi cô ta va vào góc tường.

Cô ta đau đớn, ngồi dưới sàn nói: “Thẩm Mai Trang, cô thật quá đáng, cô đừng tưởng cô là phụ nữ có thai thì tôi không dám đụng vào cô.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Phó Kiến Hưng đã đi vào, theo sau còn có Kiều Cao Nghĩa, thấy người mình yêu bị thương, anh ta liền đi về tôi, dữ tợn hỏi: “Cô đã đẩy cô ấy?”

Tôi gật đầu, nhìn Lục Hòa Nhi ở dưới sàn: “Đúng vậy.”

“Thẩm Mai Trang, mẹ kiếp, cô muốn chết?” Dứt lời, anh ta định giơ tay đẩy tôi.

Nhưng bị Phó Kiến Hưng ngăn cản: “Cao Nghĩa, một vừa hai phải thôi.” Giọng anh trầm thấp, không nghe ra được buồn vui.

“Ha!” Kiều Cao Nghĩa cười khẩy: “Anh ba có thể che chở cô ta, chẳng lẽ tôi lại không được bảo vệ Hòa Nhi? Cả hai đều được cha sinh mẹ đẻ, dựa vào cái gì cô ta có thể tổn thương người khác, còn người khác thì không được nổi nóng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.