“Đây là cách giải quyết của cô?” Anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh như băng giá, đôi mắt đen nhìn tôi chằm chằm khiến tôi hoảng sợ.
“Vâng!” Ngay từ đầu tôi đã nghĩ xong xuôi, làm vậy tôi có lý do để nghỉ việc, rời khỏi Thuận Thành cũng hợp lý lẽ.
Cơ thể cao lớn thẳng tắp của Phó Kiến Hưng đứng trước mặt tôi, anh cười khẩy không rõ ý tứ, hơi thở lạnh lùng toát ra: “Phá thai, ký tên vào đơn ly hôn, bây giờ lại định nghỉ việc. Thẩm Mai Trang, cô đang tính toán điều gì?”
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của anh bao quanh khiến tôi lùi lại theo bản năng, nhưng eo chợt bị anh nắm lấy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi: “Muốn rời khỏi Thuận Thành đi đâu?”
“Không phải!” Tôi nhanh chóng phủ nhận, ngước mắt nhìn anh: “Không phải anh luôn muốn tôi ký tên vào đơn ly hôn sao? Bây giờ tôi ký rồi, anh và Lục Hòa Nhi có thể trở thành người nhà, có gì không tốt?”
“Được!” Anh cười càng lạnh hơn, bàn tay đang nắm lấy eo tôi cũng bóp mạnh hơn: “Thẩm Mai Trang, cô không biết tôi ghét nhất người khác tự quyết định à? Cô phá bỏ con của tôi, cô nghĩ cô có thể thuận lợi rời đi sao?”
“Không phải anh không muốn có đứa bé đó sao?” Tôi cau mày, càng ngày càng không hiểu nổi anh: “Lục Hòa Nhi lấy cái chết để ép buộc, chờ các người ép tôi phá thai, tôi thà tự phá trước!”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Phó Kiến Hưng nheo mắt nguy hiểm, tôi có cảm giác đứng trước mặt mình lúc này là một con báo hung tợn đang bị chọc giận, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị nó cắn cổ, xé xác thành từng mảnh.
“Cô thật thông minh!”
Tôi không hiểu ý anh là gì, nhưng chắc chắn không phải một lời khen.
“Thẩm Mai Trang, cất vẻ khôn lỏi của cô đi, nếu cô đã bỏ đứa bé đó đi thì không sao, chúng ta sẽ lại sinh đứa khác!”
Nói xong anh lạnh lùng bỏ đi, tôi sững sờ tại chỗ, có chút không hiểu ý anh. Nếu chồng người khác nói câu này chắc chắn là an ủi và đau lòng, nhưng anh thì không, chắc chắn là không.
“Còn không đi?” Anh quay đầu, lông mày tuấn tú nhíu lại, giọng nói có hơi lạnh lùng.
Tôi nhất thời không biết phải làm sao, đáp lại một tiếng rồi chạy bước nhỏ theo sau anh.
Ra khỏi công ty, Phó Kiến Hưng dẫn tôi vào một căn tứ hợp viện, ở đó có nhà hàng kiểu Trung, đi vào trong sân có người mặc sườn xám màu hồng đào ra đón khách, người đó nhìn Phó Kiến Hưng mỉm cười: “Mời tổng giám đốc Phó đi bên này!”
Sau đó cô ấy dẫn tôi và Phó Kiến Hưng đi qua sân vào một căn phòng, vừa vào tôi đã thấy Trình Quyết Phong và Kiều Cao Nghĩa đang pha trà trong đó, có vẻ hai người đang nói chuyện. Truyện Hot
Sau khi đưa chúng tôi đến nơi thì nữ tiếp tân rời khỏi đó, Phó Kiến Hưng đi đến chỗ chiếc ghế ngồi uống trà bên cạnh họ và ngồi xuống, nhìn họ với ánh mắt thờ ơ: “Sao không gọi món?”
“Canh của đầu bếp Lưu sắp được rồi!” Nói xong, Trình Quyết Phong nhìn tôi và nói: “Có đói không?”
Tôi ngẩn người, sau đó lắc đầu.
Kiều Cao Nghĩa không vừa mắt tôi, thấy Trình Quyết Phong như vậy thì tức giận nói: “Tỏ vẻ cái gì, chẳng phải chỉ là phá thai thôi sao? Còn cố ý bảo đầu bếp Lưu nấu canh cho cô, người ta là đầu bếp cấp quốc tế đấy, đúng là lãng phí!”
Trình Quyết Phong định lên tiếng ngăn cản, nhưng tôi đã cười và nói: “Phong cảnh ở đây không tệ, tôi ra ngoài đi dạo một chút!”
Câu này là nói với Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong.
Phó Kiến Hưng bình thản nhìn tôi không nói gì, Trình Quyết Phong bảo: “Phong cảnh ngoài vườn không tệ, cô có thể đi dạo một vòng, bên cạnh còn có vườn cây, trong đó có một cái ao rất nhiều cá.”
Tôi mỉm cười và cảm ơn, sau đó đi ra ngoài.
“Tôi nói này Trình Quyết Phong, đầu óc cậu có vấn đề à? Sao lại quan tâm người phụ nữ này như vậy? Cậu bị thần kinh hả, nếu năm đó cô ta không dùng mọi thủ đoạn để kết hôn với anh ba thì Hòa Nhi và anh ba đã hạnh phúc bên nhau rồi.”
Người nói câu này là Kiều Cao Nghĩa, cho dù tôi không muốn nghe cũng không được, giọng nói lớn như vậy, mọi người trong sân đều biết.
Tôi không muốn nghe những lời này nên bước đi rất nhanh, sau khi ra khỏi sân, quả thực tôi đã nhìn thấy một khung cảnh khác.
Đất ở Thuận Thành rất đắt, mảnh sân rộng này lại nằm ở trung tâm thành phố thì có thể tưởng tượng được nó xa hoa cỡ nào, ngoài sân còn có chỗ trồng hoa cỏ rất rộng lớn, có lẽ ông chủ của nhà hàng này là một người không thiếu tiền.
Tôi đang đi trên con đường rải đá cuội thì thấy một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi dắt theo đứa trẻ đang bẻ cành cây trong sân.
Thấy tôi bước vào, người đàn ông đó cũng nhìn tôi, anh ta dừng động tác, chào hỏi: “Chào cô!”
Tôi cười đáp: “Chào anh!”
Bên cạnh anh ta còn có một đứa trẻ có vẻ vừa biết đi, nhìn thấy tôi, đứa bé buông tay anh ta rồi loạng choạng chạy về phía tôi, đây là một đứa bé không sợ người lạ.
Đứa bé này vẫn chưa biết nói, nên chỉ mở to mắt và đưa bông hoa nhỏ màu vàng trên tay cho tôi.
Tôi chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà muốn bế đứa bé lên, không ngờ người đàn ông lại ngăn cản: “Cô đang mang thai, nó nghịch lắm, không an toàn đối với thai nhi đâu!”
Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông: “Anh...” Sao có thể nhận ra rằng tôi đang mang thai.
Nhưng tôi không hỏi câu này.
Anh ta bèn nói: “Đừng ngạc nhiên, tôi biết đôi chút về y học. Nhìn thấy sắc mặt và cách cô vô thức bảo vệ phần bụng dưới khi đi, tôi nghĩ có lẽ cô đang mang thai.”
Tôi gật đầu, không khỏi bội phục người đàn ông này.
“Phong cảnh trong khu vườn này rất đặc biệt.” Tôi nói: “Hơi giống vườn rau!”
Người đàn ông bật cười, sửa lại lời cô: “Nói chính xác thì đây là vườn thuốc. Ở đây có hơn hai nghìn loại dược liệu, một số dược liệu có nguy cơ tuyệt chủng đều được trồng ở đây.”
Tôi ngẩn người, sau khi nhìn kỹ thì thấy quả là như vậy, không có nhiều nơi có rau, nhưng quả thực có rất nhiều thảm thực vật không rõ, còn có một cây xương rồng đất rất cao.
“Ban đầu nơi này được gọi là vườn thuốc. Thuận Thành có khí hậu dễ chịu nhất cả nước, cũng là nơi nuôi trồng được thảm thực vật tốt nhất. Vì vậy nơi đây đã trở thành nơi tập trung dược liệu của cả nước, số lượng không nhiều lắm nhưng các giống loài đều được bảo tồn.” Người đàn ông sửa sang lại cành cây đã được bẻ trong tay, sau khi nói với tôi xong thì chuẩn bị dẫn đứa trẻ đi.
Tôi gật đầu, nhìn anh ta dắt đứa trẻ đi.
Nhưng người đàn ông đi chưa được vài bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn tôi và nói: “Cô Phó, đừng ở đây quá lâu, có một số loại thuốc không tốt cho phụ nữ có thai!”
Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn anh ta đã dẫn đứa trẻ đi xa, anh ta biết tôi ư?
Không lâu sau, Phó Kiến Hưng ra ngoài tìm thì thấy tôi đang ngồi xổm bên con suối nhỏ ngắm kiến, anh đột nhiên đứng bên cạnh tôi và nói: “Đi thôi!”
Tôi đang chăm chú quan sát thì anh đột ngột lên tiếng, khiến tôi giật mình đến nỗi suýt nữa thì trượt xuống, anh nhanh tay nâng tôi lên.
Hàng lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại: “Không có não à?”
Tôi hoàn hồn, cười với anh rồi xấu hổ nói: “Vừa nãy tôi hơi mất tập trung!”
Anh không nói nhiều mà chỉ xoay người rồi rời đi.
Tôi cảm thấy hình như mấy hôm nay Phó Kiến Hưng đối xử với mình hơi khác thường, dường như không còn lạnh lùng như vậy nữa?
Tôi đi theo sau lưng anh, lấy hết can đảm để nói: “Hóa ra vườn thuốc này không phải là nơi để dùng bữa à?”
“Ừ!” Anh lên tiếng, có vẻ không muốn tôi nói nhiều.