Văn phòng làm việc của Phó Kiến Hưng rất rộng, trong phòng còn ngăn ra một phòng nghỉ ngơi nho nhỏ, đầy đủ đồ đạc.
Tôi cau mày: “Tôi không buồn ngủ.”
Nhưng anh vốn chẳng để ý đến lời tôi, kéo tôi vào trong phòng nghỉ, thời tiết có chút oi bức, anh mở máy lạnh: “Nằm nghỉ một lát đi.” Trong lúc nói anh cũng tiện tay lấy đi điện thoại của tôi.
“Phó Kiến Hưng!” Mới giờ này, làm sao mà ngủ được hả? “Lúc sáng tôi dậy trễ nên không có buồn ngủ.”.
||||| Truyện đề cử: Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút, Đau! (Tình Yêu Như Mưu Sát) |||||
Anh nhìn sang tôi: “Cần anh ngủ cùng sao?”
Tôi cạn lời, trong lòng hơi tức giận leo lên giường, kéo lấy chăn đắp phủ lên cả đầu, giọng ồm ồm nói: “Tôi ngủ rồi, anh mau ra đi.”
Tiếng cười của anh như mơ hồ truyền đến: “Được!”
Không lâu sau, trong phòng nghỉ không có động tĩnh gì nữa, chắc là anh đã đi ra ngoài rồi, tôi kéo chăn xuống, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, trong lòng cứ cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Sự thay đổi của Phó Kiến Hưng là do cảm thấy áy náy sao?
Cuộc hôn nhân không tình yêu có thể đi đến cuối đời sao?
Tinh thần của tôi có chút rã rời, nghĩ càng nhiều lại càng đau đầu, vốn cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy tìm điện thoại, lại nghĩ ra dường như lúc nãy để ở bên ngoài.
Bước xuống giường, tôi đứng dậy đi ra ngoài, Phó Kiến Hưng không ở trong văn phòng.
Tôi nhìn quanh một vòng, trông thấy có người đứng phía sau tấm rèm cửa ngoài ban công, tôi cầm lấy điện thoại, đang chuẩn bị đi vào lại.
Vô tình nghe được Phó Kiến Hưng nói chuyện điện thoại: “Cô ấy không có việc gì chứ?”
Không biết đầu bên kia đã nói những gì, anh lên tiếng nói: “Ừm, dẫn cô ấy đi làm kiểm tra xem, cẩn thận băng bó những vết trầy xước, xử lý xong xuôi thì dẫn cô ấy về Lê Viên.”
Là Lục Hòa Nhi.
Đúng vậy, sao tôi lại quên mất tôi bị thương, Lục Hòa Nhi cũng bị thương chứ, người mà anh không nhắc đến mới là người đáng lo nhất.
Đối với tôi thì anh không hề có tình yêu, chỉ có trách nhiệm.
Chắc hẳn Phó Kiến Hưng không nghĩ rằng tôi sẽ ra bên ngoài, từ ban công bước ra trông thấy tôi đứng đó, anh khẽ nhíu mày: “Sao không nghỉ ngơi cho tốt đi?”
Tôi nâng tay lên ám chỉ chiếc điện thoại trong tay mình: “Tôi ra lấy điện thoại.”
“Đi ngủ thì không cần phải dùng đến điện thoại đâu.”
“Ừm.”
Quay trở lại phòng nghỉ, tôi có hơi lơ đãng.
May mà người có thai ngủ khá nhiều, ngẩn ngơ một lát tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, đã là buổi chiều, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, tôi vội xuống giường, có thể là vì ngủ nhiều quá nên đầu hơi khó chịu.
Tôi đẩy cửa ra, trông thấy Phó Kiến Hưng và Kiều Cao Nghĩa đang xung đột với nhau, không biết hai người đó cãi nhau chuyện gì, nhưng thấy tôi đi ra thì cả hai đều im bặt.
Phó Kiến Hưng quăng một xấp tài liệu cho Kiều Cao Nghĩa, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt: “Đừng đem đồ của bản thân đi tìm đường chết, cũng là việc như vậy, tôi hy vọng cậu sẽ không phạm phải.”
Kiều Cao Nghĩa nhặt tài liệu lên, ánh mắt âm u trừng về phía tôi, sau đó không nói thêm lời nào nữa đã rời đi.
Tôi có hơi khó hiểu, là tôi xuất hiện không đúng lúc sao?
“Ngẩn ngơ gì ở đó?” Phó Kiến Hưng lên tiếng, vóc dáng cao thon tựa lưng vào chiếc ghế của sếp, có chút lười nhác ngoắc tay về phía tôi: “Lại đây!”
Tôi đến bên cạnh anh, tiện thể ngồi lên trên đùi anh, hơi chán nản nói: “Ngủ nhiều quá nên tôi hơi khó chịu.”
Anh vuốt vuốt chỏm tóc bên tai tôi, tựa mặt lên trên cổ tôi: “Không sao, lát nữa ra ngoài đi dạo, muốn ăn gì nào?”
“Tôi không đói.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều rồi, mơ mơ hồ hồ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, chẳng trách lại khó chịu vậy.
Anh đưa cho tôi một ly nước: “Viện trưởng Lục vừa nãy gọi điện thoại đến mời chúng ta cùng ăn cơm tối, có đi không?”
Tôi hơi bất ngờ, uống một ngụm nước, rồi đặt ly nước lên trên bàn: “Anh đồng ý rồi sao?”
Ánh mắt đen láy của anh thâm sâu, gật đầu: “Ừm, muốn dẫn em đi ăn gì đó ngon một chút.”
Lý do này xem ra cũng được đấy.
Anh đường đường là một Tổng Giám đốc, muốn cho một phữ mang thai ăn một bữa ngon lành thì cũng đâu đến mức phải tìm người khác để ăn chực.
“Anh quyết định đi.” Tôi đứng đậy, kéo lại quần áo bị nhăn nhúm: “Tôi trở về văn phòng một lát.”
Đến công ty cả một ngày chỉ toàn đi ngủ, chưa làm được việc gì cho ra hồn.
Vừa đúng lúc điện thoại của anh reo lên, nhìn tôi rồi gật đầu: “Đi đi, lát nữa anh đến đón em.”
Trở về phòng làm việc, sắc mặt của Hàn Sương không được tốt lắm, trông thấy tôi, cô ấy miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, nhìn tôi nói: “Giám đốc!”
“Làm sao vậy?” Nhìn bàn làm việc trống không, hiếm lắm hôm nay mới không có tài liệu gì, tôi thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay không có tài liệu gì cần xử lý vậy?”
Hàn Sương cúi đầu, tâm tình không được vui nói: “Hồ sơ của AC bị Tổng Giám đốc Phó trả về rồi, yêu cầu bọn họ phải làm lại.”
“Việc kiểm toán Kiều thị bị yêu cầu làm lại sao?”
“Vâng!”
“Là ý của Phó Kiến Hưng sao?”
Cô ấy gật đầu: “Vâng!”
Lúc nãy trong văn phòng của Phó Kiến Hưng, có thể hiểu được bộ mặt thối kia của Kiều Cao Nghĩa là như thế nào, thì ra là như vậy.
“Biết được lý do không?” Phó Kiến Hưng không rỗi hơi mà tăng công việc cho người khác một cách không chính đáng.
“Nghe nói lúc kiểm toán AC, có một số chỗ sai sót, không phải lỗi gì lớn cả, nhưng mà Tổng Giám đốc Phó có vẻ rất tức giận.” Hàn Sương ngập ngừng, ánh mắt như muốn lẩn tránh.
Tôi không truy hỏi tiếp nữa, nếu việc này do Phó Kiến Hưng yêu cầu làm lại thì tôi có nói gì cũng vô dụng, hơn nữa trong lòng anh tự có tính toán riêng.
“Vâng!” Đáp lại một câu rồi tôi đổ cốc nước đã để mấy ngày trên bàn lên trên ban công, nghĩ đến chuyện của Hoa Việt, tôi lại hỏi: “Hoa Việt bên kia có vấn đề gì không?”
“Không có, phản ứng thị trường khá tốt, nhưng bên Hoa Diệu dường như có gì đó không đúng lắm.”
“Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn cô ấy: ‘Có việc gì vậy?”
“Gần đây thành phố A có một công ty khoa học kỹ thuật đang tính mua lại bọn họ! Các cấp lãnh đạo của Hoa Diệu đang thảo luận, có người thì đồng ý nhưng cũng có người phản đối.”
Hàn Sương vẫn luôn theo dõi việc này, tôi gật đầu: “Ngày mai cô đi tìm người hỏi thăm một chút, tình hình cụ thể của công ty A kia, sau đó nhanh chóng sắp xếp cuộc gặp mặt cho tôi và người của Hoa Diệu.”
Phó Kiến Hưng để ý Hoa Diệu, có lẽ cũng có ý định mua lại rồi, có thể đối phương nhắm trúng năng lực kỹ thuật của Hoa Diệu, nên mới gấp rút mua lại như thế.
Nói chuyện được một lúc, cô ấy có việc đã rời đi, tôi mở máy tính lên, tìm kiếm thông tin về Hoa Diệu, tuy công ty quy mô nhỏ, nhưng giá trị thị trường không tệ, chẳng qua ông chủ là dân kỹ thuật, đối với việc quản lý không quá tốt, cho nên mới khiến cho công ty thu không đủ chi.
Đang chăm chú xem thì có người đẩy cửa bước vào, là Phó Kiến Hưng, anh đã cởi bỏ bộ đồ vest, dáng người anh cao thon, rắn rỏi như ngọc, không có sự lạnh lẽo ngột ngạt kia, bây giờ trông anh có vẻ quý phái và tao nhã hơn.
“Đang xem gì vậy?”
Tắt máy tính đi, tôi đứng dây: “Là Hoa Diệu, chúng ta phải đi đến đó rồi sao? Viện trưởng Lục nói địa chỉ cho anh biết chưa?
Anh gật đầu, thuận tiện ôm lấy tôi: “Ừm, đi thôi, đói rồi sao?”
“Vẫn chưa đói.” Buổi trưa hình như không ăn gì hết, nhưng mà dường như mấy ngày nay cũng không cảm thấy quá đói.
Xe của Phó Kiến Hưng đậu ở hầm xe, tôi vẫn còn ám ảnh bởi hầm xe, nên để mình anh đi lấy, còn tôi đứng ở cổng đợi anh.
Người đến người đi ở ngoài đại sảnh, tôi đứng đợi hơi lâu, chân cũng hơi tê, nên dứt khoát ngồi đợi bên cạnh bồn hoa.
Lúc tan tầm, mọi người đều lũ lượt kéo nhau rời khỏi công ty, hiếm lắm mới thấy được bóng dáng vài người thân quen, trông thấy Hàn Sương đã đổi sang bộ váy dài màu vàng nhạt, dặm lại lớp trang điểm, mặt mày hạnh phúc bước lên chiếc xe Cadillac màu đen đang đỗ phía dưới công ty.