Người Yêu Chí Tử

Chương 122: Chương 122: Chuyện của joe




Joe quê ở thủ đô, tôi cũng biết việc này nên chỉ im lặng chốc lát rồi nói: "Vậy lần này về luôn hả?"

Anh ta lắc đầu: "Còn phải xem tình hình của cậu thế nào, hai ngày nữa còn phải quay lại nước M một chuyến, bên đó còn vài chuyện chưa xử lý xong.”

Xe đỗ lại trước cửa khách sạn, anh ta ném chìa khóa xe cho anh chàng ở bãi đỗ xe, Mộng Thu mở mắt bước xuống khỏi xe, nói với anh ta: "Hay là cậu đến Thuận Thành mở một phòng khám nhỏ nhỏ, sau này cũng tiện cho tụi tớ!”

Joe nhìn cô ấy, cười vui vẻ nói: "Sao? Chuyện gì đã xảy ra. Cậu cũng có vấn đề về cảm xúc à, hay tâm lý bị gì?”

Mộng Thu tức giận, trừng mắt với anh ta rồi không nói gì nữa.

Khách sạn đã được đặt trước, đăng ký ở quầy lễ tân xong, chúng tôi cùng nhau lên lầu.

Joe vừa vào phòng đã bơ phờ nói: “Sợ nhất là ở khách sạn, nhàm chán, cô đơn lại còn lạnh lẽo nữa chứ!”

Tôi cụp mắt liếc nhìn chiếc điện thoại, điện thoại hết pin nên đã sụp nguồn, Mộng Thu có lẽ đã ngủ, vì mỏi mệt mà tựa vào sô pha ngủ luôn.

Joe nhìn tôi và nói: "Từ khi nào cậu phát hiện ra tâm trạng của mình có vấn đề?”

"Nửa năm trước!" Tôi nói và để cho suy nghĩ của mình lơ đãng: "Rất dễ mất cảm xúc và thường làm những chuyện có phần cực đoan, làm tổn thương chính mình hoặc đứa bé.”

Nhưng tình huống đó rất hiếm khi xảy ra, chỉ thỉnh thoảng mới mất cảm xúc.

Anh ta miết miết chân mày, nói: "Thẩm Mai Trang, cậu thừa hiểu tình trạng của mình cách đây năm năm, cho nên cậu vẫn luôn chôn giấu chuyện này trong lòng, một khi bộc phát trở lại thì cả cậu lẫn đứa bé đều rất nguy hiểm.”

Tôi sao không biết điều đó chứ, được tin bà ngoại bệnh rồi tận mắt thấy ba mẹ Mộng Thu chết đã ảnh hưởng không nhỏ đến tôi.

Lúc bà ngoại qua đời nếu không có ông cụ Phó thì sợ là tôi đã không gắng gượng được.

Anh ta thở dài nói: "Cũng may mấy năm học ở nước ngoài, tớ đã học được không ít, nếu không đã bó tay để cậu rơi vào cực đoan như năm xưa rồi.”

Tôi gật gù, thấy sắp 9 giờ đến nơi mà Mộng Thu thì đang ngủ.

Nên tôi hạ giọng nói: "Có phải gần đây cậu gặp chuyện gì không?”

Kể từ khi gặp anh ta, dù trông bề ngoài thì anh ta vẫn bình thường nhưng trong mắt luôn lộ ra vẻ mất mát, cho dù che giấu rất tốt nhưng vẫn không qua được mắt tôi.

Anh ta ngẩn người cười cười với tôi: "Cặp mắt của cậu vẫn tinh tường như vậy!"

Nói xong đứng dậy gọi số phục vụ ở quầy lễ tân yêu cầu hai chai rượu vang rồi nói: "Hai người không uống được thì nhìn tớ uống đi, tâm tình không tốt nên lát các cậu có về thì tớ cũng vẫn ngủ được vì đã có hơi men.”

Tôi không khỏi chau mày: “Chuyện tình cảm hay chuyện khác?”

Trong trí nhớ của tôi, anh ta là người ít khi vướng vào chuyện tình cảm, về phần gia đình, dù quen nhau đã lâu nhưng tôi cũng ít khi nghe anh ta tâm sự chuyện gia đình.

Không biết nguyên do thì cũng không biết phải an ủi thế nào.

Anh ta uể oải dựa vào ghế sô pha, nhìn Mộng Thu đang nằm nghiêng, trả lời câu hỏi: "Đứa nhỏ trong bụng cô ấy là của ai?”

Chậc chậc!

Tôi hơi kinh ngạc: "Cậu… Cậu đã nhận ra?”

Anh ta trừng tôi một cái rồi thản nhiên nói: "Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng tớ đâu có mù, một cô gái ăn thế nào cũng không béo nổi đột nhiên tròn trịa hẳn lên, tham ăn ngủ nhiều lại còn hay vô thức sờ bụng, không phải mang thai là gì?"

Giỏi nhỉ!

Tôi cũng không tiện nói, chỉ có thể thản nhiên đáp: "Sau này cậu tự hỏi cô ấy đi! Cậu hãy kể chuyện của cậu ấy, nếu đã gọi bọn tớ đến tận đây mà không chịu nói thì còn ý nghĩa gì nữa.

Chuông cửa vang lên, anh ta đứng dậy mở cửa, là nhân viên phục vụ mang rượu tới.

Anh ta nhận lấy rượu, đóng cửa và nói: "Không có gì nghiêm trọng, tớ chỉ cảm thấy mình đã sống hơn 20 năm mà chẳng có gì trong tay, quá cô độc!”

Tôi không nói gì, nhìn anh ta mở chai rượu vang rồi tự mình uống.

Rồi nói vài câu cho có không khí: "Có cơ hội thì đến Thuận Thành phát triển đi! Mọi người đều ở đây, sau này có thể quan tâm lẫn nhau."

Đời người tới lui cũng chỉ có vài người bạn, nếu trong đám có người rời đi thì cũng coi như cả đám tan rã.

Anh ta tu ừng ực ừng ực mấy ngụm rượu, có thể nhìn ra là tâm trạng của anh ta đang không được tốt.

"Đợi sau này hẵng tính! Thực hâm mộ cậu và Mộng Thu, tình cảm của hai người thật bền, tuy rằng không có người nhà, nhưng bên cạnh luôn có một người bạn thật lòng thật dạ.”

Giữa tôi và Mộng Thu không còn đơn giản là bạn bè nữa. Chúng tôi là người thân duy nhất của nhau.

Rượu vang này là loại say ngầm, anh ta nhấp hết ngụm này đến ngụm khác, đến lúc thấy sắp hết chai, tôi hơi lo lắng: "Rượu này say ngầm đấy, cậu uống sắp hết rồi kìa!”

Mặt anh ta hơi đỏ lên, nhìn bộ dạng thì cũng ngà ngà say rồi nhưng giọng điệu thì vẫn còn tỉnh táo, anh ta mở tiếp một chai nữa: "Không chết là được! Mà cho dù chết thì chắc cũng không có ai lo đâu!”

Nói xong lại tu ừng ực, mắt hơi đỏ: "Con người ta đúng là nực cười, lúc không cần thì có thể dùng mọi cách để sỉ nhục ghét bỏ bạn, bây giờ cần đến thì vẫy đuôi như chó nực cười!”

Tôi không hiểu những lời anh ta đang nói là có ý gì nên cũng không biết phải nói sao, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Mộng Thu nằm bên cạnh đã tỉnh, ghé người vào sô pha miễn cưỡng nằm, thản nhiên nói: "Bên thủ đô tìm cậu về à?"

Lời này hiển nhiên khớp với những điều Joe nói, Joe híp mắt gật đầu, viền mắt hơi đỏ: "Cả nhà đều là một lũ ăn tươi nuốt sống, ép mẹ tôi chết mà còn muốn tôi quay về cứu con người bệnh tật đầy mình đó, đúng là nực cười!”

Tôi không hiểu nguyên do, bất giác nhìn sang Mộng Thu: “Chuyện gì vậy?”

Cô ấy nhấp một ngụm nước rồi, đỡ trán nói: "Joe là con riêng của đại gia thủ đô Kiều Kiến Quốc, năm năm trước, mẹ của cậu ấy đưa cậu ấy đến thủ đô để xin nhà họ Kiều nhìn mặt cậu ấy nhưng người nhà họ Kiều không nhận và đuổi hai mẹ con họ đi, nghe ý tứ của cậu ấy thì chắc là nhà họ Kiều lại chuẩn bị nhìn mặt cậu ấy rồi.”

"Việc này… Hình như tớ chưa nghe nói bao giờ.”

"Đương nhiên là cậu không biết rồi, năm đó vì chuyện của bà ngoại mà cậu nửa điên nửa tỉnh, dù cậu ấy có kể cho cậu nghe đi nữa thì có lẽ cậu cũng nghe không vào!”

Tôi nhìn Joe, có men rượu trong người, anh ta dựa vào ghế sofa, sắc mặt ảm đạm.

Con người ta có ai mà không có nỗi khổ riêng, không khổ về thể xác thì cũng khổ về tinh thần, tôi không biết an ủi anh ta thế nào chỉ có thể im lặng ở bên cạnh mà thôi.

Có một số việc, cho dù trong lòng có khổ thế nào đi nữa thì cũng phải tự mình vượt qua!

Tôi ngước nhìn đồng hồ, đã rạng sáng, thấy Joe cũng đã say nên chỉ có thể đỡ cậu ấy lên giường rồi tôi và Mộng Thu cùng đứng dậy nhìn đồng hồ nói: "Anh Phó nhà cậu chưa gọi điện thoại cho cậu à?"

Tôi lắc đầu: “Điện thoại sụp nguồn rồi!”

Cô ấy bĩu môi: "Vậy thì cậy nên về nhanh nhanh đi! Có tớ ở lại đây rồi.”

"Không sao đâu, lúc trưa tớ có nói với Phó Kiến Hưng là tối nay sẽ ở lại chung cư Vân Đồng." Đặt Joe nằm ngay ngắn trên giường.

Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Mộng Thu, tôi không khỏi thốt lên: "Gần đây cậu mất ngủ hả?"

Cô ấy gật đầu tỏ ra mỏi mệt: "Đứa bé này chắc là đến để trả thù tớ đây mà, làm cho tớ mệt không chịu nổi!”

Mỗi một phụ nữ mang thai đều không giống nhau, tôi thì chẳng có phản ứng gì, ốm nghén chẳng được bao lâu thì hết nên nói: “Đi thôi, chúng ta về đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.