Anh ta nhìn tôi, đôi lông mày đẹp hơi chau lại, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi như muốn thăm dò độ chính xác trong lời tôi nói.
Tôi cũng bình tĩnh, im lặng mỉm cười mặc cho anh ta quan sát.
Một lúc lâu sau, anh ta lên tiếng: “Được!”
“Cảm ơn bác sĩ Trình!” Nói chuyện với người thông mình không cần phải nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt là người ta có thể hiểu.
Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, anh ta nhìn tôi nói với vẻ khó dò: “Sự thông minh của cô Thẩm trước giờ đều kín đáo vậy sao?”
Tôi mỉm cười: “Anh quá khen rồi, chỉ là cách để giữ mạng sống mà thôi, huống hồ tôi và Phó Kiến Hưng vốn đã không hợp, đứa bé này tới không đúng lúc.”
Anh ta ăn vài miếng có vẻ rất hài lòng, sau đó nhìn tôi hỏi: “Cô định bao giờ đi?”
Tôi hơi giật mình, ngước mắt lên nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc. Tôi vốn định xử lý xong chuyện đứa bé rồi ly hôn với Phó Kiến Hưng, còn về việc rời khỏi Thuận Thành, tôi vẫn chưa quyết định được nên tới thành phố nào thì phù hợp.
Tôi rất bất ngờ vì anh ta lại đoán được bước đi cuối cùng của mình.
Tôi đặt đôi đũa trong tay xuống, dừng lại một chút mới nói: “Chắc là trong hai tháng tới, nhưng tôi vẫn chưa biết nên tới thành phố nào.”
“Đến Hải Thành đi, nơi đó thích hợp để sống.” Anh ta lên tiếng, có thể là đã ăn xong, anh ta đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng một cách tao nhã.
Đây là một ý kiến rất hay, tôi gật đầu: “Tôi có thể cân nhắc!”
Tuy Hải Thành không phát triển và sầm uất như Thuận Thành nhưng nhịp sống chậm rãi, nếu muốn chọn một thành phố để sống quãng đời còn lại thì đây là một thành phố khá lý tưởng.
Ăn cơm xong, vốn là tôi mời nhưng không ngờ lúc thanh toán thì anh ta đã thanh toán trước, khi ra khỏi nhà hàng cùng anh ta, tôi nói: “Coi như tôi nợ anh bữa cơm này, lần sau tôi mời!”
Anh ta đáp: “Hy vọng bữa cơm tiếp theo chúng ta có thể cùng ăn ở Hải Thành.”
Tôi giật mình nhưng rồi mỉm cười, không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Đã không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi về. Khi tới cạnh xe, anh ta đột nhiên hỏi: “Đã hẹn thời gian phẫu thuật chưa?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, gật đầu trả lời: “Ngày mai!”
Nếu đã quyết định thì đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng.
Anh ta “ừm” một tiếng rồi nhìn tôi bảo: “Phó Kiến Hưng biết không?”
“Không biết!” Tôi lắc đầu: “Tôi cũng không định nói cho anh ấy!”
Anh ta cau mày, không nói gì nữa.
Tôi khởi động xe, thấy anh ta ngơ ngác đứng cạnh xe mình, tôi không tiện nói nhiều nên chào rồi lái xe về biệt thự luôn.
Mười phút sau xe dừng lại dưới lầu biệt thự, tôi không xuống xe mà ngồi trong xe lấy đơn ly hôn Hàn Sương đưa cho mình ra.
Lòng tôi thấy hơi khó chịu, tôi cứ nghĩ trừ khi một ngày nào đó Phó Kiến Hưng kề dao vào cổ bắt tôi ký thì tôi mới ký, nhưng không ngờ tôi lại là người chủ động cầm bản thoả thuận ly hôn này đi tìm anh.
Về tài sản ly hôn, trước giờ Phó Kiến Hưng luôn hào phóng, anh đã hứa sẽ cho tôi căn biệt thự này và hơn một nửa lợi nhuận hàng năm của Phó thị.
Nhìn những thứ này tôi cảm thấy hơi buồn cười, có lẽ ngay từ đầu Phó Kiến Hưng đã cảm thấy tôi vì những thứ này, chỉ cần cho tôi tất cả những gì tôi muốn thì tôi không có lý do gì không ký.
Một lúc lâu sau, tôi đặt bút ký.
Tôi đi vào biệt thự thấy phòng khách tối om, thay giày xong tôi đưa tay bật đèn, chợt nhìn thấy người đàn ông đang lạnh lùng ngồi đó.
Tôi giật nảy mình, thấy đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh đang nhìn mình, từ biểu cảm trên gương mặt anh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào khiến tôi nhất thời không nhìn thấu.
Tôi ổn định lại cảm xúc rồi nhìn anh hỏi: “Sao anh không bật đèn? Anh ăn tối chưa?”
Tôi hỏi một đằng, Phó Kiến Hưng trả lời một nẻo: “Cô đi đâu về?” Anh hỏi một cách lạnh lùng thờ ơ, nhưng lại có chút không vui.
“Tôi đến công ty.” Nói rồi tôi vào bếp: “Tôi nấu chút đồ ăn cho anh nhé.”
Hôm nay ở bệnh viện làm ầm lên với Lục Hòa Nhi, chắc anh cũng chưa ăn gì, nghĩ đến đây tôi không khỏi cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, đã sắp đi rồi còn lo anh có đói không.
Nhưng suy cho cùng cũng là người mà mình thương nhớ trong lòng bấy lâu, cho dù sắp đi cũng không nên đẩy nhau tới bước đường đau thấu tâm can, không còn tình cảm thì cũng nên giữ lại một số ký ức tốt đẹp.
Khi đang nấu mỳ, tôi chợt phát hiện sống lưng lạnh toát, quay đầu lại thì va phải đôi mắt đen lãnh đạm, thờ ơ của Phó Kiến Hưng.
“Sao… sao thế?” Bình thường anh nhìn tôi không phải lạnh lùng thì là chán ghét, nhưng hôm nay ánh mắt anh quá phức tạp khiến tôi không biết phải ứng phó thế nào nên hơi hoảng loạn.
Anh không nói, tôi tự động hiểu rằng anh không muốn nói chuyện với mình nên dứt khoát ngậm miệng im lặng.
Nấu mỳ cho anh xong tôi đặt lên bàn rồi nhìn anh bảo: “Nhà hết thức ăn rồi chỉ có trứng thôi, anh ăn tạm nhé!”
Tôi đang định lên lầu tắm rửa thì nghe anh nói: “Hôn nhân cũng có thể tạm?”
Tôi sững sờ, tim nhói đau, nếu là bình thường có thể tôi sẽ im lặng, nhưng lúc này không hiểu sao tôi lại đột nhiên đỏ mắt, nhìn anh đáp: “Cho dù không thể tạm thì chẳng phải chúng ta cũng đã sống tạm hai năm rồi đó sao?”
“Phó Kiến Hưng, tôi đồng ý ly hôn.” Tôi lấy đơn ly hôn đã ký xong từ trong túi ra, đặt trước mặt anh rồi cay đắng nói: “Tôi đã ký tên rồi, anh xem rồi tìm thời gian chúng ta tới tòa án làm đơn ly hôn đi.”
Tôi nói một hơi những lời này rồi thở ra, cố nén sự chua xót trong lòng, nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh rồi bảo: “Anh cứ yên tâm về chuyện đứa bé, tôi sẽ đưa ra một câu trả lời khiến anh và Lục Hòa Nhi hài lòng.”
Khi con người đưa ra quyết định nào đó, họ luôn phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Tôi không nhìn khuôn mặt cố nén cơn giận của Phó Kiến Hưng mà xoay người lên lầu, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng tôi trò chuyện như vậy trong căn biệt thự này.
Cổ tay tôi chợt bị nắm lấy: “Câu trả lời?” Phó Kiến Hưng lên tiếng, giọng anh đang kìm nén lửa giận, dường như chỉ cần một mồi lửa thôi là sẽ cháy.
Tôi biết anh tức giận nhưng vẫn không quay đầu lại, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng: “Tôi sẽ xử lý ổn thoả, không để chuyện của đứa bé ảnh hưởng đến Lục Hòa Nhi đâu.”
“Thẩm Mai Trang!” Cơn giận của anh đã lên đến đỉnh điểm, tay tôi bị anh nắm chặt đau đến mức tê dại: “Cô muốn làm gì? Ly hôn với tôi rồi phá thai? Sau đó cứ thế bỏ đi?”
“Nếu không thì sao?” Tôi nhìn anh, nước mắt cố nén bấy lâu cuối cùng vẫn chảy xuống: “Tôi còn có thể làm thế nào nữa? Phó Kiến Hưng, không phải anh luôn muốn tôi đồng ý ly hôn với anh, cách anh thật xa sao? Bây giờ tôi làm vậy có gì không đúng?”
Mắt Phó Kiến Hưng chợt tối lại, giống như phủ lên một lớp sương mỏng.
“Cô nghĩ mình rất thông minh sao?” Anh cười khẩy, ngón tay thon dài nắm lấy cằm tôi. Tôi bị đau, muốn giãy ra nhưng anh lại bóp mạnh hơn, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở hoà vào nhau: “Đứa bé trong bụng cô là con của Phó Kiến Hưng tôi, cô không có tư cách quyết định giữ hay bỏ nó.”
“Tôi không có tư cách?” Tôi bật cười, nhìn anh nói từng chữ: “Vậy Lục Hòa Nhi có tư cách à?”
Anh hơi nheo đôi mắt đen lại, luồng hơi thở lạnh lùng khát máu ập tới: “Thẩm Mai Trang, cô đang tự tìm cái chết!”