Tôi hơi mệt, không muốn cất tiếng hỏi.
Điện thoại của anh lại không ngừng reo, anh nghe máy, lạnh lùng cất lời: “Hòa Nhi, có chuyện gì à?”
Tôi không ngờ anh sẽ mở loa ngoài, Lục Hòa Nhi ở đầu bên kia điện thoại nhỏ giọng nói: “Anh Kiến Hưng, anh đến đây với em đi được không, em không ở một mình được.”
Không phải cô ta về Lê Viên sống với Lâm Uyển rồi à? Sao còn ngày ngày bảo trống rỗng cô đơn thế?
“Em gọi điện thoại cho Cao Nghĩa đi, lát nữa anh phải xoa bóp cho Thẩm Mai Trang, cô ấy có thai, bắp chân và chân hơi sưng, phải xoa bóp mỗi ngày.”
Anh nói chuyện rất bình tĩnh, sau đó không đợi Lục Hòa Nhi nói nhiều đã cúp máy.
Tôi nhìn anh, tỏ vẻ giận dữ: “Chân em sưng lúc nào? Mới có ba bốn tháng sao mà sưng được?”
Anh cười khẽ, đặt chân tôi lên đùi mình, sau đó bắt đầu thoa chút dầu, nhẹ nhàng xoa bóp: “Được, không có sưng, là béo!”
Tôi…
Càng nói, tôi lại càng tức giận.
Dứt khoát nhắm mắt ngủ luôn.
…
Gần đây tôi rất ham ngủ, ban ngày ngủ lâu như vậy rồi nhưng ban đêm vẫn có thể ngủ.
Không biết Phó Kiến Hưng ngủ từ bao giờ, nhưng khi tôi thức dậy anh đã không còn trong phòng nữa, biết gần đây anh khá bận nên tôi cũng không quan tâm.
Tôi rửa mặt xong xuống lầu, ăn qua loa một chút rồi đi ra ngoài.
Tôi hơi ngạc nhiên về việc Lâm Uyển và Mạc Tri Sính hẹn gặp mình, nhưng cũng không bất ngờ lắm, địa điểm là một quán cà phê trong trung tâm thành phố.
Lúc tôi đi vào, Mạc Tri Sính đang nhìn Lâm Uyển bằng vẻ mặt yêu thương, đeo đồng hồ mạ vàng lên tay Lâm Uyển.
Có thể nhìn ra được là họ rất yêu nhau.
“Hình như tôi đến muộn rồi.” Tôi đi tới chỗ ngồi, cất lời, mặt mang nụ cười.
Thấy tôi, Lâm Uyển thân thiết kéo tôi ngồi xuống bên cạnh bà ta, nhìn tôi nói: “Muốn uống gì không?”
Tôi cười nhạt: “Gì cũng được!”
“Latte của quán này không tệ, muốn nếm thử không?” Lâm Uyển đề cử, tôi không tiện từ chối bèn gật đầu: “Cảm ơn!”
Mạc Tri Sính gọi cà phê, đôi mắt đã hơi vẩn đục nhìn thẳng vào tôi, thở dài nói: “Cô Thẩm thật giống Uyển Uyển khi còn trẻ.”
Tôi không biết phải trả lời câu này thế nào, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Hai vị hẹn tôi đến là có chuyện gì à?”
Thấy tôi hỏi thẳng thế, Lâm Uyển cưới nói: “Đứa nhỏ này, nói mấy lời thân mật với cháu cũng không được.”
Mạc Tri Sính thì nói: “Là thế này, lần đầu tiên thấy cô, tôi và Uyển Uyển đã có cảm giác thân thiết, cô biết đấy, dù chúng tôi đã tìm được con gái, nhưng cũng xem như có duyên với cô Thẩm, nếu cô Thẩm không ngại thì chúng ta có thể kết thân.”
Tôi nhíu mày, cứ cảm thấy hai người này có mục đích gì đó, bèn nói: “Gặp hai vị là phúc của tôi, hai vị cứ nói thẳng đi.”
Sắc mặt Lâm Uyển hơi khó coi, im lặng một lát rồi nói: “Chắc cô Thẩm cũng biết rõ quan hệ của Hòa Nhi và Tổng Giám đốc Phó đúng không?”
Đây là đến nói chuyện giúp con gái à?
Tôi cười một tiếng, bình thản gật đầu: “Ừm, biết rõ, Tổng Giám đốc Lâm muốn thuyết phục tôi ly hôn với Phó Kiến Hưng, nhường lại người trong lòng cho con gái bà à?”
Hai vị tỏ vẻ lúng túng, nhưng dù sao cũng đều là người có giáo dục, Trên mặt Lâm Uyển lộ vẻ áy náy: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Thẩm, chuyện này tôi và Tri Sính đều hơi thiếu suy nghĩ, nhưng xin cô hiểu cho tình yêu của một người mẹ với con gái.”
Tôi gật đầu, cũng không cảm thấy có gì cả, cất lời nói: “Cho dù thế nào tôi và Phó Kiến Hưng cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận, các người tới khuyên tôi như thế đúng là thiếu suy nghĩ, huống hồ, dù tôi có lòng nhường chỗ cho cô Lục thì Phó Kiến Hưng cũng phải gật đầu đã. Hơn nữa bây giờ đứa nhỏ trong bụng tôi đã được ba tháng rồi, hai vị cảm thấy người làm ba mẹ, tôi nên suy xét ra sao vì con mình đây?”
Mạc Tri Sính là thương nhân, mọi chuyện xem trọng lợi ích, thấy tôi nói thế, ông ta đặt một tấm thẻ vàng xuống trước mặt tôi, cất lời: “Cô Thẩm không cần lo lắng cho tương lai của con mình, tiền trong thẻ đủ để cô mua một căn hộ ở thành phố K, sau này dù mẹ con cô xảy ra vấn đề gì, chỉ cần cô lên tiếng, tôi đều sẽ giúp đỡ.”
Tôi cười nhạt, đây đúng là một khoản tiền lớn.
Tôi bật cười, nhìn thẻ vàng trên bàn: “Hai vị mất đi con gái hai mươi mấy năm có lẽ rất đau khổ đúng không? Có lẽ những năm tháng cô Lục mất đi ba mẹ cũng hết sức đau khổ, quá trình đó hai vị từng trải qua, tôi không muốn con mình cũng phải trải qua, tôi nghĩ so với ăn ngon mặc đẹp, con tôi thích có ba mẹ bên cạnh hơn.”
Tôi im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Ngoài ra, có thể tài lực quyền lợi trước mắt của tập đoàn Phó Thị thật sự không bằng hai vị, nhưng không thể chứng minh sau này sẽ không. Hai người rất tán thưởng Phó Kiến Hưng, chắc chắn cũng biết anh tương lai rộng mở, nếu đã như thế, tôi càng không cần thiết phải bỏ gần cầu xa.”
Lâm Uyển và Mạc Tri Sính đưa mắt nhìn nhau, hai người hơi lúng túng.
Tôi nhìn cà phê vừa được bưng lên trên bàn, nhún vai: “Tôi rất khâm phục, cũng rất hâm mộ tình yêu với con cái của hai vị, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cô Lục có ba mẹ giúp tranh giành, tôi cũng muốn tranh giành giúp con mình một tương lai tốt đẹp.”
Lâm Uyển khẽ thở dài, cất lời: “Là do tôi và Tri Sính hơi thiếu suy nghĩ, cô Thẩm đừng để chuyện này trong lòng, người làm ba mẹ luôn sẽ mất đi giới hạn vì con mình mà.”
Tôi gật đầu: “Ừm, tôi hiểu!”
Lời nên nói tôi đã nói hết, những việc khác tôi cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều nữa, nếu không cũng chỉ là phí lời thôi.
Tôi cầm lấy túi xách bên cạnh đứng dậy, nể mặt nói tạm biệt: “Mục đích việc hai vị hẹn tôi đến ăn cơm đã rất rõ ràng rồi, tôi cũng đã nói rất rõ, nếu hai vị không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Còn chưa đi được mấy bước, Lâm Uyển đã chặn trước mặt tôi, sắc mặt rất khó coi: “Cô Thẩm, cô cầm lấy cái này đi, cô còn trẻ, sau này muốn có coi vẫn còn nhiều cơ hội, nếu cô có thể suy xét, tôi và Tri Sính sẽ nhận cô làm con gái nuôi, cho cô được có tương lai như Hòa Nhi, chỉ cần cô từ bỏ Phó Kiến Hưng là sẽ có được tương lai xán lạn hơn bây giờ mấy chục lần, tôi biết cô sẽ tức giận, nhưng mong cô suy nghĩ cho kỹ.”
Tôi thật sự rất buồn cười, nhìn thẻ ngân hàng mà bà ấy nhét vào tay mình, tôi híp mắt: “Tổng Giám đốc Lâm, tôi cho rằng bà là người từng trải, thấu hiểu nhiều chuyện trên đời, trong lòng còn có lương tâm. Bây giờ xem ra thật sự rất tầm thường, đừng nói bà nhận tôi làm con gái nuôi, dù tôi là con gái ruột của các người, tôi cảm thấy tôi cũng sẽ không nhận, suy nghĩ bất đồng không thể đi chung đường.”
Lâm Uyển còn định nói thêm gì đó nhưng bị tôi đẩy ra, con người thật là một sinh vật rất đáng ghét, chúng ta có thể ngụy trang rằng mình tốt bụng vô hại, gọi mình là doanh nhân, không biết liêm sỉ nhận lấy sự ngưỡng mộ, lời ca ngợi của người khác.
Dù vậy vẫn không thể che giấu được bản chất bẩn thỉu của bọn họ.
Lâm Uyển không đứng vững nên ngã nhào xuống đất, tôi thầm thấy chán ghét, lạnh lùng nhìn Mạc Tri Sính đỡ bà ta dậy, hờ hững nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”