Người Yêu Chí Tử

Chương 28: Chương 28: Cô thẩm có chơi được không?




Anh ta nhìn tôi hỏi: “Cô Thẩm có chơi được không?”

“Ồ!” Tôi rất muốn cười, đây là chơi thôi sao?

Kiều Cao Nghĩa gọi mười chiếc ly, đổ đầy rượu cả mười ly, sau đó nhìn tôi và nói: “Luật chơi là cô có thể mời người ở đây giúp mình uống, bất cứ ai cũng được, nhưng còn phải xem cô có bản lĩnh không đã. Nếu không có thì cô tự mình uống đi!”

Nhìn những chiếc ly đầy rượu trên bàn, tôi nhướng mày. Bàn tay bất giác xoa lên bụng dưới của mình, lòng thầm cầu nguyện: “Bé con, con phải kiên trì chịu đựng nhé.”

Tôi cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống hết cả ly rượu đầy, nhưng mới uống được vài ngụm thì dạ dày tôi đã cuồn cuộn.

“Ọe.” Tôi không kìm được cảm giác buồn nôn nên chạy về phía nhà vệ sinh, bám vào bồn cầu, bắt đầu nôn ra.

Trình Quyết Phong đi theo tôi, anh ta giúp tôi vuốt lưng và nói: “Cô tỏ ra yếu đuối trước mặt Kiến Hưng đi, cô là vợ cậu ấy, cậu ấy sẽ không để Cao Nghĩa làm loạn đâu.”

Tôi cười khẩy, tôi đâu phải Lục Hòa Nhi mà chỉ cần làm nũng rơi vài giọt nước mắt là có thể khiến mấy người đàn ông nghe theo răm rắp.

Tôi không đáp lời anh ta mà chỉ nói: “Có thuốc gì có thể giảm bớt sự tổn hại đối với thai nhi không?”

Anh ta gật đầu: “Nhưng suy cho cùng thì cũng là thuốc, ít nhiều cũng sẽ có hại.”

“Không sao đâu, lát nữa phiền anh đưa cho tôi một ít.”

Sau đó tôi đứng dậy, ra khỏi nhà vệ sinh. Kiều Cao Nghĩa đã chọn bài hát trên màn hình lớn, hát câu được câu không. Thấy tôi quay lại, anh ta híp mắt nói: “Thế nào, mới có một ly mà đã không chịu được nữa à?”

Tôi chả thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhìn bàn rượu, ngoài một ly tôi vừa uống ra thì những ly còn lại vẫn được đặt ở nguyên đó.

Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi đang ngồi dính sát vào nhau, không biết Lục Hòa Nhi nói gì với anh, chỉ thấy anh gật đầu với vẻ mặt hờ hững.

Trông thấy tôi, đôi mắt màu đen của anh tối lại, sau đó lạnh nhạt rời mắt sang chỗ khác.

Trong lòng tôi ngột ngạt đến khó chịu, tôi bước đến bên bàn, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Hi vọng anh Kiều đừng nuốt lời!”

Nói xong, tôi nâng ly rượu đầy lên, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn mà uống hết mấy ly. Tửu lượng của tôi vốn đã không tốt, lúc uống đến ly thứ ba thì phần bụng dưới của tôi đã đau âm ỉ.

Trình Quyết Phong đè bàn tay đang nâng ly rượu của tôi xuống, nhìn Phó Kiến Hưng và nói: “Kiến Hưng, bây giờ cô ấy vẫn là vợ cậu, cậu biết rõ cơ thể của cô ấy như thế nào, đến lúc xảy ra chuyện gì thì cậu hối hận cũng không kịp đâu!”

“Anh buông tôi ra!” Tôi đã hơi chóng mặt, lúc này trong lòng tôi ngập tràn sự tức giận và nỗi ấm ức. Tôi đẩy Trình Quyết Phong ra, vươn tay cầm một ly rượu lên.

Nhưng tôi đột nhiên bị ai đó ngăn lại, rồi bị kéo vào trong lồng ngực quen thuộc. Kiều Cao Nghĩa nhìn Phó Kiến Hưng, khó hiểu nói: “Anh ba, anh?”

“Cô ta là vợ tôi, tôi sẽ uống nốt phần còn lại!” Nói xong, anh tiếp tục uống hết chỗ rượu còn lại. Lục Hòa Nhi nhìn anh, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Bụng tôi rất khó chịu, liên tục muốn nôn. Vì đang bị Phó Kiến Hưng ôm, không giãy ra được nên tôi đành phải dùng chút ý thức còn sót lại để cố nhịn.

Không biết Phó Kiến Hưng đã uống bao nhiêu rượu, Lục Hòa Nhi đột nhiên đứng dậy, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Anh đưa em về đi!”

Có thể nghe ra sự tức giận và ấm ức trong giọng nói của cô ta.

Kiều Cao Nghĩa nhìn Phó Kiến Hưng bằng vẻ mặt phức tạp, hơi hé miệng nhưng nhất thời không biết nên nói gì, sau đó anh ta dứt khoát rời đi cùng Lục Hòa Nhi.

Chỉ còn lại Trình Quyết Phong, anh ta giật lấy ly rượu trong tay Phó Kiến Hưng, nhìn anh và nói: “Nếu cậu không muốn cô ấy xảy ra chuyện thì mau đưa cô ấy về đi!”

“Cô ấy” ở đây là ám chỉ tôi!

Phó Kiến Hưng nhíu mày, bế ngang tôi lên và ra khỏi hộp đêm. Tôi hơi choáng váng, không biết Trình Quyết Phong rời đi như thế nào. Lúc được Phó Kiến Hưng đặt lên xe, tôi chỉ cảm thấy bụng dưới của mình vô cùng đau đớn.

Tôi co người lại, ôm lấy bụng dưới, Phó Kiến Hưng nhướng mày, anh đặt bàn tay to lớn lên bụng tôi, anh hỏi: “Đau lắm à?”

Tôi gật đầu, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Anh khởi động xe và nói: “Cố chịu một chút, chúng ta đến bệnh viện!”

Tôi hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo lấy anh, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh và lắc đầu nói: “Anh đưa tôi về biệt thự rồi gọi bác sĩ Trình đến, anh ấy có thuốc!”

Anh nhíu mày, có hơi không vui.

Sợ anh nghĩ nhiều, tôi bèn giải thích: “Sau khi phẫu thuật đều là do anh ấy giúp tôi dưỡng sức, anh ấy biết nên làm thế nào!”

Phó Kiến Hưng khựng lại một chút, sau đó khởi động xe, lái theo hướng về biệt thự.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Kỹ thuật lái xe của Phó Kiến Hưng rất tốt, tốc độ lại nhanh, không bao lâu sau chúng tôi đã về đến nơi. Vốn dĩ Trình Quyết Phong phải quay về lấy thuốc nhưng anh ta cũng đến rất nhanh.

Phó Kiến Hưng bế tôi vào phòng ngủ, Trình Quyết Phong cho tôi uống thuốc, cơn đau ở phần bụng dưới cũng dần dần dịu đi.

Sau khi bị giày vò một trận, tôi vừa chóng mặt vừa buồn ngủ nên đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Phó Kiến Hưng gọi mình. Nhưng tôi ngủ quá sâu, thực sự không mở nổi mắt, chỉ lờ mờ biết hình như anh đích thân thay đồ cho tôi, bế tôi vào phòng tắm và tắm rửa cho tôi.

Trong tiềm thức của mình, tôi muốn cự tuyệt, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được.

Tôi mơ hồ cảm nhận được bàn tay to lớn của anh vuốt ve bụng dưới của mình, không biết anh đang làm gì, tôi hơi kháng cự mà vặn vẹo cơ thể.

Trong cơn mê man, tôi được anh bế lên giường, vốn đã rất buồn ngủ nên tôi lại lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau!

Có lẽ là do tối qua uống rượu nên cả người tôi đều choáng váng, ngồi trên giường một lúc lâu, điện thoại của tôi đã đổ chuông rất nhiều lần.

Sau khi tỉnh táo lại một chút tôi mới mở máy lên xem, là tin nhắn từ Mộng Thu.

“Người mẫu đêm qua thế nào? Mọi thứ vẫn suôn sẻ chứ?”

Tôi đỡ trán, thật sự cạn lời, gõ mấy chữ gửi cho cô ấy: “Bà chị à, cậu không biết trong vòng một tháng sau khi sảy thai thì không được làm chuyện đó sao?”

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, Mộng Thu đã đột nhiên gọi điện tới.

Tôi bắt máy, giọng nói lanh lảnh của cô ấy đã vang lên: “Má nó, sao cậu không nói sớm, đậu xanh, hôm qua tớ còn boa cho người mẫu kia một khoản đó!”

Tôi vươn vai duỗi eo một cái rồi bước xuống giường, kéo rèm cửa ra, nói với cô ấy: “Hôm nào cùng đi dạo phố đi, tớ sẽ mua cho cậu mấy thứ cậu thích. Tối hôm qua tớ đã gặp Lục Hòa Nhi.”

Mộng Thu sửng sốt: “Chẳng phải loại thảo mai như cô ta luôn rêu rao là mình trong sạch, thanh cao ư? Cô ta đến đó làm gì?”

“Có cả Phó Kiến Hưng và những người khác nữa.” Sau vài trận mưa lớn, phong cảnh xung quanh ngôi biệt thự càng tươi tốt, xanh mướt đến chói mắt.

Cô ấy thở dài đáp: “Thôi quên đi, đừng nhắc đến cô ta nữa. Cậu đã dự định khi nào thì rời khỏi Thuận Thành chưa?”

Vừa nhắc đến chuyện này tôi đã thấy hơi đau đầu: “Phó Kiến Hưng vẫn không chịu ký tên lên đơn ly hôn, tớ cũng chưa giải quyết xong chuyện của công ty.”

Cô ấy “ừm” một tiếng, dừng lại một lúc rồi lại nói: “Khi nào cậu giải quyết xong những chuyện này thì nói với tớ. Mấy hôm nữa tớ sẽ đến Hải Thành đi loanh quanh trước, xem xem có khu vực nào tốt, sau đó chuyển nhượng lại quán bar ở bên này.”

Tôi hơi nghẹn ngào: “Cậu đã kinh doanh quán bar Thiện Kha bao nhiêu năm, bây giờ có thể buông bỏ sao?” Vì tôi mà cô ấy chuyển nhượng lại sự nghiệp kinh doanh mà mình đã bỏ công bỏ sức để phát triển, suy cho cùng trong lòng tôi vẫn thấy rất khó chịu.

“Chậc!” Cô ấy lên tiếng, trong giọng điệu mang theo vẻ bất lực: “Đều là vật ngoài thân thôi, nói cái gì mà buông bỏ chứ. Hơn nữa, sau khi đến Hải Thành rồi, đâu phải là tớ không thể tiếp tục mở quán bar được nữa.”

Nói đến đâu, cô ấy không khỏi trở nên phấn khích, nói: “Đến khi cậu rời khỏi Phó thị và đến Hải Thành rồi, cậu đã nghĩ xem mình muốn làm chút gì chưa?”

Tôi ngẩn người, thật sự là tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Đợi đến khi giải quyết xong chuyện bên này thì hẳn là bụng tôi cũng lớn hơn rồi, nếu vác bụng bầu đi làm thì ít nhiều cũng có chút bất tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.