Đỉnh đầu bắt đầu có chút đau, tôi nhéo lòng bàn tay: “Có chuyện gì?”
“Nhớ em!” Trước giờ anh ta luôn lạnh lùng, cương quyết.
Lần trước anh ta đánh nhau với Phó Kiến Hưng xong thì biến mất, tôi cứ tưởng mình có thể yên tĩnh một thời gian, bây giờ sợ rằng không được rồi.
“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây!” Một Phó Kiến Hưng đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm Thẩm Mạnh nữa, nghĩ mà đau đầu.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khẽ của anh ta: “Em không nhớ anh trai à?”
“Điên!” Tôi cúp máy, đầu ong ong, khó chịu kinh khủng.
Tôi nằm bò ra vô lăng một lúc để thả lỏng, không lâu sau có người gõ vào cửa sổ xe, tôi ngước mắt thì thấy Trần Nghiệp đang đứng bên cạnh với vẻ mặt u ám.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, anh ta nhìn tôi và kính cẩn nói: “Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Phó bảo tôi đến đón cô!”
Đúng là âm hồn không tan.
“Tôi đã nói rồi, tôi không đi!” Trong lòng tôi rất ngột ngạt bức bối, nên giọng điệu không khỏi có hơi khó chịu.
Trần Nghiệp vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tổng Giám đốc Phó bảo tôi đón cô!”
Tôi hơi bực mình: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, lát nữa tôi tự qua đó, ok?”
“Tôi đưa cô đi!”
WTF...
“Bộp!” Tôi không nhịn được nên đập mấy cái lên tay lái, trong lòng cảm thấy sụp đổ, tôi nhìn Trần Nghiệp ở ngoài cửa sổ xe và nói: “Tránh ra!”
Anh ta dịch người, sau đó đứng sang một bên và chờ tôi xuống xe.
Tôi cảm giác như mình sắp bị Phó Kiến Hưng ép đến phát điên rồi, sau khi mở cửa xuống xe, Trần Nghiệp vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Cô Thẩm, mời cô theo tôi qua bên này.”
Sau khi lên chiếc Bentley màu đen, cơn giận của tôi vẫn chưa tiêu tan, trong lòng uất nghẹn đến khó chịu, dù sao thì Trần Nghiệp cũng không phải một đối tượng tốt để cho tôi trút giận.
Chiếc xe chạy thẳng đến bệnh viện, tôi nhảy xuống xe rồi đi thẳng vào bệnh viện, bước một mạch đến phòng bệnh của Phó Kiến Hưng.
Trình Quyết Phong, Kiều Cao Nghĩa và Lục Hoà Nhi đều ở đây.
Có lẽ là vì tôi tới quá đột ngột nên mấy người họ đều đồng loạt nhìn tôi với vẻ sững sờ.
Tôi liếc nhìn Phó Kiến Hưng, sau đó nhìn mấy người kia và nói: “Nếu mấy vị không có việc gì thì mời về cho!”
Tôi cũng đâu thể nổi giận với Phó Kiến Hưng trước mặt mấy người họ!
Trước giờ Trình Quyết Phong đều rất tự giác, anh ta thấy vậy thì có hơi sững sờ nhưng vẫn đi ra ngoài.
Còn Lục Hoà Nhi thì nhướng mày nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang, vào phòng mà không gõ cửa, giáo dục của cô đâu mất rồi?”
“Cô Lục cùng mấy vị để cửa mở rồi làm chuyện gì ở đây à?” Cửa phòng bệnh không đóng thì tôi gõ cái gì?
Lục Hoà Nhi đỏ mặt: “Thẩm Mai Trang, cô thật trơ trẽn!”
Trong lòng tôi vẫn còn cục tức nên nói năng cũng không nể mặt ai: “Vậy cô Lục muốn sao? Cô thích quấn lấy Phó Kiến Hưng như vậy là bởi vì tôi đã từng xơi anh ấy, cô cảm thấy đồ thừa thú vị và có hương vị ngon à?”
“Thẩm Mai Trang, cô...”
Tôi cười chế nhạo: “Nếu không thì sao? Giám đốc Kiều và bác sĩ Trình cũng không tồi. À! Cũng đúng, một người dịu dàng nho nhã như bác sĩ Trình đương nhiên sẽ chướng mắt loại phụ nữ như cô, nhưng anh Kiều thì luôn cương quyết một lòng với cô, sao cô không chịu nhìn anh ta mà cứ thích mập mờ với anh ta làm gì, cô tưởng mình đang nuôi chó à? Thích được liếm đến vậy à?”
Sắc mặt Kiều Cao Nghĩa rất tệ: “Thẩm Mai Trang, chú ý lời nói của cô!”
Tôi bật cười: “Anh Kiều bị liếm thể hiện ra mặt luôn rồi à? Không nói lại được hả?”
“Được rồi!” Phó Kiến Hưng lên tiếng, anh nhìn Lục Hoà Nhi và Kiều Cao Nghĩa: “Mọi người đi xử lý việc của mình trước đi!”
Hai người bọn họ đều rất khó chịu nhưng cũng không nhiều lời, lưỡng lự một lúc rồi bỏ đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Phó Kiến Hưng.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của anh không tính là tốt nhưng cũng không tính là tệ, anh lạnh lùng nhìn tôi.
Anh nhướng mày: “Sao vậy?”
Trong lòng tôi nén giận, giọng điệu cũng không tốt: “Chẳng phải muốn tôi tới ăn cơm cùng anh sao?”
“Muốn ăn gì?”
“Phó Kiến Hưng, anh nhàm chán đến mức nào cơ chứ?” Bắt tôi đi đường xa đến đây rồi hỏi tôi ăn gì? “Nếu anh cảm thấy cô đơn tịch mịch thì bảo ánh trăng sáng của anh là cô Lục tới đây với anh mỗi ngày, đừng có rảnh rỗi quá mà giày vò người khác được không?”
Phó Kiến Hưng im lặng không nói, anh chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, khiến tôi cảm thấy chột dạ, lùi lại một bước.
Ánh mắt của anh lạnh thấu xương, anh trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt u ám, quả thật là có thể dùng từ “hung ác” để hình dung.
“Không muốn ở cùng anh?”
Tôi cụp mắt xuống: “Đúng vậy!”
Tôi dừng một chút rồi lại nói: “Tâm trạng của tôi không tốt, không có sức lực và tinh thần để chơi với anh.”
Anh nắm cổ tay, kéo tôi đến bên giường, giọng của anh có hơi trầm thấp: “Tâm trạng không tốt là do anh vì Lục Hoà Nhi mà bị thương ở tay?”
“Không phải!” Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, đâu cần thiết phải tức giận vì chuyện nhất thời này.
Anh nhướng mày, tầm mắt rơi trên bụng tôi, tay cũng sờ lên theo: “Bởi vì đứa bé?”
Tôi nhìn anh với vẻ khinh bỉ, không lên tiếng nữa.
Trần Nghiệp mang một đống đồ ăn vào, tất cả đều là hộp cơm, anh ta lần lượt lấy hết đồ ăn ra.
Trông rất phong phú.
Sau khi bày đồ ăn xong, anh ta nhìn Phó Kiến Hưng hỏi: “Tổng Giám đốc, anh còn cần gì nữa không ạ?”
Phó Kiến Hưng liếc nhìn rồi lắc đầu: “Không cần, cậu đi làm việc đi!”
Trần Nghiệp vừa đi, Phó Kiến Hưng nhìn tôi, bờ môi mỏng khẽ mở: “Đều là món em thích đấy!”
Quả thực là vậy!
Tôi cũng đang đói nên trong lòng hơi chần chừ, tôi cầm đũa lên, tự mình bắt đầu ăn, không thèm quan tâm đến anh.
Tôi ăn được vài miếng thì cảm thấy không thoải mái vì cứ bị anh nhìn chằm chằm, tôi nhìn anh: “Anh không ăn à?”
Anh nhướng mày, nhìn kim tiêm trên cánh tay bị thương, ý là bất tiện.
Tôi cụp mắt xuống, trong lòng biết anh muốn tôi đút cho anh ăn, nhưng tôi chỉ giả vờ không hiểu, cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Dù thế nào cũng không để ý tới anh.
Một lúc sau tôi đã ăn được kha khá, thấy anh vẫn nhìn mình, ít nhiều gì thì tôi cũng có hơi xấu hổ. Tôi bèn gắp thức ăn, ngồi bên cạnh anh.
Tôi nhìn anh tức giận nói: “Há miệng!”
Coi như anh cũng nghe lời, tôi đút miếng nào thì anh ăn miếng nấy, trông chẳng khác gì một đứa trẻ.
Thấy anh đã ăn được kha khá, tôi đặt bát đũa xuống, nhìn anh rồi nói: “Ở chỗ này tôi không ngủ được, đêm nay tôi sẽ không ở đây.”
Đêm qua là vì không còn cách nào khác, nếu hôm nay vẫn ở lại đây, tôi có chút đau đầu.
Anh gật đầu, nhìn tôi bảo: “Đồ ăn thừa của em vẫn rất ngon.”
Tôi?????
Một lúc sau tôi mới hiểu ra ý của anh, không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Phó Kiến Hưng, anh tự hào lắm à?”
Anh nhướng mày: “Không, chỉ là rất thích ăn… đồ ăn thừa của em!”
Ha ha ha.
Anh thật nhàm chán.
Tôi mặc kệ anh, thu dọn đồ ăn thừa rồi nhìn anh và nói: “Tôi về trước đây!”
Cổ tay bị anh giữ chặt: “Em định để anh ở lại bệnh viện một mình?”
Tôi nhướng mày: “Anh có thể gọi Lục Hoà Nhi!”
Anh nhíu mày: “Em vội vàng rời đi như vậy là vì không muốn gặp anh, hay là muốn đi gặp ai? Trần Huynh? Hay là Thẩm Mạnh?”
Tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, tôi gạt tay anh ra: “Tổng Giám đốc Phó có thể tìm người tình thì sao tôi không thể tìm người bạn tâm giao? Sao thế? Chỉ anh mới được làm vậy còn người khác thì không à?”
Đôi mắt của Phó Kiến Hưng rất đen. Nghĩ đến Lục Hoà Nhi, tâm trạng của tôi càng kém hơn: “Hơn nữa Tổng Giám đốc Phó có thể cùng cô Lục đối xử chân thành với nhau, đi tìm chân lý của cuộc sống. Mà tôi chỉ đi ăn uống với bạn bè, hơn nữa cũng không phải người vượt trội gì, Tổng Giám đốc Phó việc gì phải lo lắng? Tôi còn sạch sẽ hơn anh rất nhiều!”
“Sạch sẽ hơn rất nhiều?” Anh cười khẩy, cơn rét lạnh thấu xương ngập tràn trong không khí: “Em sạch sẽ ư? Hay là để anh nhìn xem sao?”