Người Yêu Chí Tử

Chương 47: Chương 47: Nghĩ cách cho mộng thu




Đi vào cục cảnh sát, tìm tới vị cảnh sát hôm qua thẩm vấn Mộng Thu, tôi hỏi tình hình cụ thể một chút, biết được bên cảnh sát không có tiến triển gì.

Camera giám sát trong quán bar giống như Trình Quyết Phong nói, đêm đó trùng hợp bị hỏng, không tìm thấy manh mối.

Bởi vậy, tôi cũng không thể gặp Mộng Thu, chỉ có thể chờ sau điều tra.

Hết cách, tôi chỉ đành đến Quán bar Thiện Kha, nhưng lúc bắt xe tới, quán bar đã bị niêm phong, không thể vào được.

Mạng lưới xã hội được tạo thành giữa người với người, vừa phức tạp lại phân ra cấp bậc. Nếu như chỉ dựa vào tôi, e là không cách nào tìm được chứng cứ gì thay Mộng Thu.

Tôi vốn cho là Phó Kiến Hưng sẽ tới hai nơi này, nhưng tôi nghĩ đơn giản quá. Lúc Phó Kiến Hưng gọi điện tới, tôi đang nản lòng ngồi ở cửa quán bar.

Nhận điện thoại, đầu dây bên kia có hơi ầm ĩ, nhưng giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng: "Ở đâu đấy?"

"Công ty!" Nếu như nói cho anh biết tôi ở quán bar, tôi biết anh sẽ không vui, nên dứt khoát nói dối.

Nhưng một giây sau tôi đã bị vả mặt, giọng nói của người đàn ông trong điện thoại lạnh đi: "Công ty trở nên đơn sơ từ bao giờ thế?"

Tôi sững người, ngước mắt liền thấy được biển số xe của mình. Ánh mắt người đàn ông tối đi, sắc mặt u ám, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi.

Ha ha!

Tôi bảo sao mà ầm ĩ thế, hóa ra...

Cúp máy rồi gật đầu, tôi đứng dậy đi về phía anh, mở cửa lên xe. Tựa người trên xe, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn anh nói: "Sao anh lại ở đây?"

"Sao em lại chạy tới chỗ này?" Anh hỏi lại, giọng điệu có hơi không vui.

Xoa mi tâm, tôi nhắm mắt, mệt mỏi nói: "Trần Huynh của Tín Thích chịu trách nhiệm kiểm toán cho Phó thị, nhưng mà anh ta không tham dự việc kiểm toán bên Kiều thị."

"Giao cho AC làm đi!" Anh nói, lập tức khởi động xe.

Tôi sững sờ, không hiểu ý của anh, nói bằng giọng đầy nghi ngờ: "Giao hết cho AC, hay là chỉ Kiều thị thôi?"

Qua cột đèn tín hiệu, anh nhìn tôi một cái, mày khẽ nhướn: "Cô tính thất hẹn à?"

Ách, tôi và Trần Huynh đã ký hợp đồng, đương nhiên giao kiểm toán của Kiều thị cho AC làm là được rồi.

Bả vai và cột sống tôi có hơi khó chịu, dướn vai dựa vào phía sau, thấy con đường sai sai, khó hiểu hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Ăn cơm!"

Anh luôn lạnh lùng ít nói như vậy. Tôi cũng không nhiều lời, có điều thấy anh dừng xe ở trung tâm thương mại, tôi không hiểu: "Ăn cơm trong trung tâm thương mại à?"

Người này tính dạo phố với tôi? Rồi mới ăn cơm à?

Hành động này rất... lãng mạn đấy!

Anh nhìn tôi một cái, sau đó ra hiệu bảo tôi xuống xe, đi vào trung tâm thương mại với anh. Khí thế của Phó Kiến Hưng cực kỳ kiêu ngạo, cộng thêm gương mặt đẹp đến mức đáng hận kia, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý.

Vừa mới tiến vào trung tâm thương mại, có không ít cô gái liếc mắt về phía anh, hoặc là thẹn thùng, hoặc là ngắm nhìn công khai.

Đi theo sau lưng anh, tôi không khỏi chép miệng: "Quả nhiên là tai họa của nhân gian."

Anh đột nhiên dừng lại. Tôi không chú ý, đập phải lưng anh. Tôi bị đau, nhíu mày nhìn anh: "Sao anh đột nhiên dừng lại thế?"

"Đi đường mà còn ngẩn người!" Nhìn tôi một chút, anh kéo tôi vào cửa hàng hiệu, trầm giọng nói: "Chọn bộ đẹp đẹp đi, tối phải đi gặp mấy người."

Gặp ai?

Tôi sững sờ, nhưng không có vội vã hỏi. Con người tôi cái gì cũng được, chỉ có mắt thẩm mỹ chẳng ra sao, mấy loại phối đồ này, ít nhiều cũng có chút không hợp ý người.

Thấy tôi tìm hồi lâu mà không lấy ra được quần áo kiểu dáng gì, Phó Kiến Hưng mất kiên nhẫn, trực tiếp bảo nhân viên bán hàng ra tay.

Cuối cùng, vất vả lắm mới chọn cho tôi một chiếc váy liền hoa nhí, kết hợp với áo khoác tây màu trắng. Miễn cưỡng không tệ lắm. Tôi vốn cảm thấy nếu thêm một đôi giày cao gót thì càng hoàn hảo.

Nhưng bị Phó Kiến Hưng bác bỏ, nguyên thoại là: "Phụ nữ có thai không thích hợp đi giày cao gót!"

Bà mẹ nó chứ, giày ba centimet cũng coi là giày cao gót à?

Thở phì phò theo anh lên xe, tôi mới ngớ ra, người này dẫn tôi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại chỉ để mua một bộ quần áo.

"Phó Kiến Hưng!" Anh khởi động xe, nỗi bực bội trong lòng tôi không nhịn được nữa, gọi anh một câu.

"Hả?" Người đàn ông lái lúc lái xe luôn chăm chú, thấy tôi gọi thì ghé mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục lái xe.

"Cô tức giận à!" Tôi cũng không biết mình bị nhiễm cái thói xấu gì, nhưng tôi bực thực sự, vừa rồi tôi còn tưởng anh dẫn tôi đi dạo phố chứ, kết quả...

Anh nhìn tôi một cái, miệng khẽ nhếch, hai đầu lông mày như điểm chút hớn hở: "Tức cái gì?"

Tức cái gì à?

À à...

Tôi cũng không biết!

Tôi im lặng, trong lòng lại không vui lắm. Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, ngón tay được anh bọc lấy, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Phụ nữ có thai mà tức giận thì không tốt cho thai nhi. Bớt giận đi!"

Con khỉ!

Có được chút ấm áp, đúng là thấy ngọt thật lâu. Vài năm sau, những ký ức lẻ tẻ này thành niềm ngọt ngào duy nhất của tôi.

Xe dừng trước một biệt thự xa hoa kiểu Âu, tôi ngẩn người: "Này là tới nhà người ta làm khách à?"

Anh ra hiệu cho tôi xuống xe, sau đó đưa chìa khóa cho cậu trai đứng ở bãi đậu xe, giọng nói dịu dàng kề bên tai tôi: "Gặp mấy người bạn!"

Người này cứ thần bí như vậy để làm gì chứ!

Đi theo anh tiến vào biệt thự, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời thượng đang đứng ở cổng đón. Người phụ này mặt mày niềm nở, nhìn Phó Kiến Hưng, nói: "Tổng giám đốc Phó, đã lâu không gặp."

Thấy tôi đứng cạnh Phó Kiến Hưng, người đó mỉm cười, lại nhìn Phó Kiến Hưng hỏi: "Vị này là mợ Phó sao?"

Phó Kiến Hưng gật đầu, bắt tay với bà, nói lời hỏi thăm: "Chào tổng giám đốc Lâm, để bà chờ lâu rồi!"

Tổng giám đốc Lâm? Nhìn kỹ người phụ nữ này một chút, tôi đột nhiên nhớ ra, bà ấy chẳng phải làm mẹ của Trần Huynh, Lâm Uyển ư?

Hôm nay sao Phó Kiến Hưng lại đưa tôi tới đây ăn cơm vậy?

Giới thiệu đơn giản xong, Lâm Uyển dẫn tôi và Phó Kiến Hưng vào trong biệt thư. Phòng ăn ở tầng hai. Lên tầng hai, đi theo Lâm Uyển vào phòng ăn, trên bàn ăn đã có mấy người, nhìn qua đều là mấy người đàn ông trung niên, mỗi người đều mang theo vợ của mình.

Bảo mọi người ngồi xuống, Lâm Uyển cho người bắt đầu dọn thức ăn lên, sau đó cười nói: "Hôm nay rất cảm ơn các vị có thể nể mặt tôi tới ngồi một lát. Bình thường mọi người cũng bận rộn, không có thời gian tụ tập. Hôm nay khó lắm mới có được thời gian này, mọi người đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình đi."

"Ha ha ha, Lâm Uyển à, bà cũng đừng vội tỏ thái độ thế. Bà còn chưa có giới thiệu cho chúng tôi biết vị trẻ tuổi vừa đi vào này đâu?" Người nói là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi mập, lúc cười lên mang theo mấy phần uy nghiêm.

Lâm Uyển nghe xong, cười nói: "Cục trưởng Trần, ông gấp cái gì. Vì này chính là tổng giám đốc Phó mà trước đó tôi vẫn luôn nhắc tới đấy, tuổi trẻ tài cao, còn bên cạnh là mợ Phó, vợ của cậu ấy."

Sau đó lại giới thiệu tiếp, tôi nghe một vòng, rồi hiểu ra người tới tối nay không phải chủ tịch nào đó thì là cục trưởng nào đó, cơ bản đều là nhân vật nổi tiếng trong thương trường và quan trường.

Mọi người ăn cơm được một nửa, Lâm Uyển đột nhiên nhắc tới chuyện thú vị gần đây ở Thuận Thành, không biết bà ấy cố ý hay vô tình mà nhắc tới ‘lam tinh’. Nói thứ này đã mấy chục năm không xuất hiện trên thị trường rồi, muốn tìm một ít để làm thuốc cũng không tìm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.