Thấy tôi và Trần Huynh đang say khướt, ông lão vội nói: “Sao cậu chủ lại uống nhiều như vậy, cảm ơn cô đã đưa cậu ấy về.”
Tôi mỉm cười, giao Trần Huynh cho ông lão, rồi rời đi.
Tôi vốn định đi bộ về, nhưng biệt thự Sơn Thủy quá lớn, gần như đều là biệt thự riêng biệt, giữa hai căn biệt thự còn cách rất xa, mặc dù ở cùng một khu, nhưng phải mất một lúc mới về tới nhà.
Nên tôi dứt khoát lái xe của Trần Huynh về nhà.
Bận rộn nửa ngày trời, lúc tôi về tới biệt thự, đã là 12 giờ, nghĩ ngày mai còn phải dậy sớm, nên tôi để xe ở dưới lầu, rồi quay về biệt thự, định tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhưng thật không may là tôi vừa xuống xe thì nhìn thấy Phó Kiến Hưng đang đứng sừng sững ngoài cửa, bóng dáng người đàn ông cao lớn, khí chất lạnh lẽo, dưới ánh đèn lờ mờ, thấp thoáng đầu thuốc đang cháy.
Tôi nhíu mày, sao anh lại rảnh rỗi ra ngoài hút thuốc vậy?
Anh nhìn thấy tôi thì dập tắt đầu thuốc ngay, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đen láy của anh hơi lạnh lẽo: “Cô đã đi đâu?”
“Tôi đi ăn với bạn.” Tôi hơi mệt mỏi đáp, trả lời xong, tôi đi thẳng vào trong biệt thự.
Anh túm lấy cổ tay tôi, rồi thuận thế ôm tôi vào lòng, không biết anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc, mà trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá, làm tôi hơi không chịu nổi: “Phó Kiến Hưng.”
“Cô đi ăn với người bạn nào, tại sao mang thai còn uống rượu?” Giọng anh hơi khàn khàn lạnh lẽo.
Có lẽ mùi rượu bám trên người tôi là do lúc nãy đã dìu Trần Huynh.
Tôi bị anh ôm đến mức khó chịu, nên đẩy anh ra nói: “Tôi không có uống.”
Tôi vừa buồn ngủ vừa mệt, giờ chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng hình như Phó Kiến Hưng như bị chuột rút, kéo tôi đi xem chiếc Maybach kia: “Là phiên bản giới hạn, giá trị không hề nhỏ! Thẩm Mai Trang, tìm được người tiếp theo rồi à?”
Mẹ kiếp!
Tôi suýt chửi thề, vội đẩy anh ra, thấy bộ dạng hơi chán chường của anh thì càng tức hơn: “Phó Kiến Hưng, phiền anh đừng dùng tam quan hạn hẹp của anh để định nghĩa về tôi, tôi không phải người bắt cá nhiều tay như anh, cứ cảm thấy hài lòng về ai thì đi tìm người đó.”
Dứt lời, tôi xoay người, đi thẳng vào phòng ngủ.
Rồi khóa trái cửa, tắm rửa qua loa một lát rồi đi ngủ.
Có lẽ là vì phải dậy sớm, cộng thêm bản thân tôi cũng đang mệt, nên vừa nằm xuống tôi đã ngủ thiếp đi.
Chuông điện thoại reo lên mấy lần, tôi mới mơ màng tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, lúc điện thoại lại đổ chuông, đã bị người khác dập máy.
Tôi vốn định ngủ tiếp, nhưng chợt nhớ ra chuyện mình phải đi công tác, nên bật dậy, cơn buồn ngủ cũng dần tan biến.
“Sao thế?” Bên cạnh vang lên tiếng khàn khàn, hơi ngái ngủ của anh.
Tôi sửng sốt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phó Kiến Hưng, giờ anh đang ngủ rất say, tay anh còn đang ôm eo tôi, tôi nhíu mày, chẳng phải tôi đã khóa trái cửa rồi à?
Tôi nhanh chóng nghĩ thông suốt, có lẽ là do lần trước anh đã đạp hư cửa, nên sau đó đã để lại chìa khóa dự phòng cho mình.
Tôi gỡ bàn tay đang ôm eo mình ra, rồi cầm điện thoại lên, có lẽ Phó Kiến Hưng ghét bị làm ồn vì mấy cuộc gọi khi nãy, nên đã tắt nguồn cho tôi.
Tôi mở nguồn, lại có cuộc gọi tới, nên tôi tiện tay nghe máy: “Chào anh!”
“Giám đốc Thẩm, năm giờ máy bay sẽ cất cánh, lẽ ra chị nên chuẩn bị tới sân bay rồi chứ?” Giọng nói này là... Trần Huynh?
Tôi nhíu mày hỏi: “Cậu đi công tác cùng tôi à?” Hàn Sương chỉ nói với tôi rằng bên tín dụng sẽ cử người đi cùng tôi, chứ không nói là ai.
“Ừm, chị mau thức dậy, rồi lái xe tới đây đón tôi đi, tối qua chị đã lái xe tôi đi rồi.”
Tôi giơ tay lên xem giờ, đã bốn giờ sáng, người này thật lợi hại, tối qua uống nhiều như vậy mà hôm nay vẫn có thể dậy sớm, thật lợi hại.
Tôi cúp máy, thu dọn đồ đạc đơn giản, rồi vội vàng xách vali ra khỏi nhà.
Lúc đón Trần Huynh, đầu tóc anh ta rối bù, vẫn còn ngái ngủ, vừa lên xe đã nhìn tôi nói: “Để tôi lái xe cho.”
Tôi cạn lời, bộ dạng anh ta như vậy thì lái xe bằng cách nào?
“Cậu cứ để tôi lái đi!” Nơi này cách sân bay không xa, tầm nửa tiếng là tới, cộng thêm giờ này cũng không kẹt xe, nên chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Cũng may là ít người, nên việc nhận thẻ máy bay kiểm tra an ninh không mất nhiều thời gian, vừa lên máy bay, Trần Huynh đã xin chăn từ chị tiếp viên hàng không rồi ngủ tiếp.
Từ Thuận Thành đến thành phố A phải mất ba tiếng, nên tôi cũng lên máy bay ngủ một lát.
Lúc tỉnh dậy, Trần Huynh đã nhìn tôi xấu xa: “Chúng ta tới công ty xử lý công việc trước, rồi về khách sạn ngủ tiếp.”
Câu nói này nghe có vẻ không được xuôi tai cho lắm.
Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, mà đứng dậy mơ màng xuống máy bay cùng anh ta, chi nhánh công ty có cho xe tới đón, nên chúng tôi cũng không mấy vất vả khi tới đó.
Đây đều là công ty dưới trướng Phó thị, nên hình thức hoạt động và cơ cấu quản lý cũng không khác gì mấy, sau khi gia nhập công ty, việc phân công sẽ do mấy người tổng giám đốc Vương Huy bao quát.
Rồi tôi liên hệ với phòng tài vụ và mấy phòng khác mở cuộc họp nho nhỏ, sau đó Trần Huynh sẽ liên lạc với phòng tài vụ, ôm một chồng tài liệu, rời khỏi công ty cùng tôi.
Tôi nhìn chồng tài liệu trong lòng anh ta, không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu không định làm trong công ty à?”
“Không tiện.” Anh ta đáp, rồi sắp xếp lại chồng tài liệu, nhìn tôi nói: “Tôi đã gọi đồ ăn rồi bảo họ mang thẳng đến khách sạn rồi, lát nữa chị ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”
Anh ta tỉ mỉ chu đáo như thế làm tôi hơi bất ngờ, rồi tôi khẽ gật đầu.
Chúng tôi đã đặt khách sạn từ trước rồi, nên vừa vào khách sạn, nhân viên phục vụ đã dẫn chúng tôi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Đồ ăn của anh chị đã được mang tới, nếu anh chị cần gì thì cứ gọi thẳng xuống quầy lễ tân.”
“Ừm!” Tôi đáp lại rồi cùng Trần Huynh vào phòng, chúng tôi vốn đã đặt hai phòng, nhưng vì anh ta đã gọi đồ ăn, nên không nhất thiết phải chia ra từng phòng để ăn.
Do đó chúng tôi đã mang tới một phòng, sáng nay tôi phải thức dậy sớm, rồi lên máy bay cũng không nói gì nhiều, vừa tới chi nhánh công ty đã mở cuộc họp sắp xếp công việc, nên mấy tiếng đồng hồ này tôi thật sự rất mệt và đói. đam mỹ hài
Ăn xong mấy món đơn giản, tôi liền đứng dậy định đi tới phòng khác nghỉ ngơi, thì anh ta nhìn tôi nói: “Chị cứ nghỉ ngơi ở phòng này đi, lát nữa tôi sẽ qua bên kia.”
Thấy anh ta vẫn đang ăn, tôi cũng không nói gì nhiều, vì cả người tôi thật sự rất mệt, phòng khách sạn xây theo kiểu nhà ở, nên phòng ngủ cách biệt với phòng khách.
Tôi dứt khoát đi thẳng vào phòng ngủ, mở điều hòa lên, nằm trên giường đợi Trần Huynh ăn xong rời đi, mới đi tắm rồi ngủ một giấc.
Nhưng chưa được bao lâu tôi đã ngủ say sưa, đến khi tôi tỉnh dậy, thì thấy trên người mình đã được đắp chăn, trong phòng khách vang lên tiếng lật tài liệu.
Tôi sửng sốt, rồi đứng dậy đi ra ngoài, thấy Trần Huynh đang ngồi trên sofa nghiêm túc mở tài liệu, thỉnh thoảng lại tính toán số liệu trên máy tính.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẽ là chưa được nghỉ ngơi, mà xử lý mấy thứ này luôn.
Mới ăn xong rồi ngủ thật sự không phải là thói quen tốt, tôi ngồi trên giường một lát, mà bụng đã hơi khó chịu rồi.
Một lúc sau, lúc tôi ra khỏi phòng ngủ thì Trần Huynh đã gục xuống bàn xem tài liệu, có lẽ là vì anh ta quá tập trung, nên không chú ý đến tôi.
Tôi cầm ly nước để bên cạnh anh ta: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh ta bỗng ngẩng đầu, hơi sửng sốt, rồi ngơ ngác gật đầu, uống xong ly nước, anh ta mới nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo: “Chị dậy rồi à?”