Người Yêu Chí Tử

Chương 99: Chương 99: Rời khỏi phó thị 1




Thuận Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Trong thời đại thông tin mạng internet phát triển, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.

Tôi không quay về biệt thự bên kia. Chị Trương gọi điện thoại tới, nói có không ít phóng viên đang ở bên ngoài biệt thự, bảo tôi đừng về.

Thật may là không có ai biết về chung cư Vân Đồng, tôi ở lại đây thật ra cũng an toàn.

Tôi vẫn không có cách nào liên lạc được với Phó Kiến Hưng. Trần Huynh ở bên kia gọi điện thoại tới, nói anh còn ở trong ICU, cũng chưa rõ tình huống cụ thể thế nào.

Giống như tôi suy nghĩ, trong hai ngày ngắn ngủi, thị trường chứng khoán của Phó thị đã rơi xuống đáy, rất nhiều nhà đầu tư cổ phiếu lẻ đã suy sụp, còn có người đòi tự tự.

Trần Nghiệp mở buổi họp báo trấn an. Bởi vì có Cục công thương tham dự điều tra, cho nên sản nghiệp của Phó thị đều ngừng hoạt động.

Ở Thuận Thành có hơn nửa số cửa hàng, trung tâm thương mại, công trường, bệnh viện đều là của Phó thị, một khi dừng hoạt động thì trên căn bản là cả thành phố đều rơi vào tình trạng nửa tê liệt.

Mỗi ngày Mộng Thu đều ra ngoài mua thức ăn, sau đó đi một vòng phía dưới tòa nhà lớn của Phó thị, lúc trở lại lại nói tình hình cụ thể cho tôi biết.

Tôi có nhiều điều không thăm dò được, nhưng không thể vào được công ty, cho nên chỉ có thể tạm thời chờ đợi.

"Cậu đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Quan trọng nhất bây giờ là cậu tốt nhất cứ chờ ở đây, cố gắng bồi dưỡng cơ thể đi. Cậu xem thử bụng cậu đã lớn, qua mấy tháng nữa là sinh rồi." Dạo này, tài nấu nướng của Mộng Thu tốt hơn nhiều, cô ấy vừa gắp thức ăn cho tôi vừa an ủi tôi.

Tôi gật đầu. Nói thì nói vậy, nhưng chuyện đến nước này, tôi làm sao có thể bình tĩnh được: “Ngày mai, bên Cục công thương sẽ đưa ra kết quả điều tra. Cũng không biết tình hình thế nào?"

"Cậu đừng suy nghĩ nữa, kết quả thảm nhất cũng chỉ là Phó thị phá sản, cậu cùng lắm gánh tội oan. Phó Kiến Hưng là Giám đốc điều hành lại là Chủ tịch hội đồng quản trị​, anh ta phải gánh hàng mấy nghìn tỉ tiền vốn sau khi Phó thị đóng cửa, thảm hơn cậu nhiều. Cậu vẫn nên nghĩ cách, dứt khoát bảo anh ta ký tên ly hôn đi. Số nợ mấy nghìn tỷ, cả đời cũng không thể trả hết được đâu." Mộng Thu nói vậy cũng là lời nói thật, con người đều ích kỷ, tôi có thể hiểu được nhưng không đồng ý.

Tôi khẽ thở dài: “Bây giờ tớ đi thì tính là gì? Năm đó, ông cụ Phó tốt với tớ như vậy, tớ lại rời đi vào lúc này, sợ rằng về sau sẽ phải tự trách cả đời."

Cô ấy gật đầu, chống cằm nhìn tôi nói: “Thẩm Mai Trang, cậu đã nghĩ tới chưa? Có phải chuyện này là do Kiều Cao Nghĩa gài bẫy? Lúc trước, Hoa Việt gặp sự cố dưới sự quản lý của anh ta, anh ta biết rõ có vấn đề nhưng không báo lên trên, không xử lý. Còn cả chuyện của AC và kiểm toán Tín Thích nữa, phần lớn vấn đề xảy ra đều là Kiều thị. Cậu nói xem, có phải anh ta muốn đối phó với Phó Kiến Hưng, cho nên mới dùng cậu để..."

Tôi không phải chưa từng nghĩ tới những chuyện cô ấy nói, nhưng Phó Kiến Hưng không phải người ngu, lúc trước tôi cũng đã đề cập qua với anh về những điều này nhưng anh ấy không để tâm. Nếu là Kiều Cao Nghĩa làm, anh ta không thể không suy nghĩ tới Kiều thị. Sau khi Phó thị và Kiều thị được đưa ra thị trường chính là cùng một thể.

Kiều Cao Nghĩa là một người thông minh, anh ta không thể làm loại chuyện hại người thì ít hại mình thì nhiều này. Tính kỹ ra, anh ta căn bản không được ích lợi gì từ chuyện này.

Càng nghĩ tới những chuyện này, tôi lại càng thấy đau đầu hơn. Phó thị quá lớn, Phó Kiến Hưng không ở đây, bây giờ tôi căn bản không biết phải làm thế nào.

Cô ấy thấy tôi hơi chán nản thì vỗ nhẹ vào vai tôi nói: “Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nữa. Dù sao cậu cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, trên thương trường không biết xảy ra bao nhiêu chuyện anh lừa tôi gạt, Phó thị đang yên đang lành lại vừa vặn gặp chuyện không may vào lúc này, tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng đâu."

Đúng vậy! Sao lúc Phó Kiến Hưng đột nhiên gặp chuyện không may, Trình Quyết Phong và Kiều Cao Nghĩa đều không có mặt lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy?

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, chuyện này dường như đã sớm được tính toán từ trước, đột nhiên lại xảy ra.

Mạc Tri Sính!

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện cái tên này, trong lòng chợt lạnh giá.

Đúng vậy, nếu Phó thị gặp chuyện không may, chỉ có Lâm Uyển và Mạc Tri Sính có thực lực giúp đỡ Phó Kiến Hưng nhất. Bất luận là mạng lưới quan hệ hay thực lực kinh tế, hai người này đều không có vấn đề.

Con gái mất tích hơn hai mươi năm đột nhiên tìm về, cô ta muốn, người làm ba mẹ làm sao không lên kế hoạch cho cô ta?

Lục Hòa Nhi yêu Phó Kiến Hưng, cái yêu này chắc hẳn đã trở thành thói quen, nếu không có sự cố lần này, muốn Phó Kiến Hưng ly hôn với một người phụ nữ có thai như tôi là không có khả năng lớn, nhưng bây giờ lại khác.

"Cậu nghĩ gì vậy?" Mộng Thu nhìn tôi, kéo ống tay áo của tôi hỏi.

"Âm mưu!" Tôi nói. Tôi đã không ăn được nữa, đặt đôi đũa trong tay xuống và nhìn về phía Mộng Thu nói: “Lần này, sợ là không phải nhằm vào Phó Kiến Hưng mà là tớ!"

Cô ấy không biết nguyên nhân trong đó, nhìn tôi nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói làm tớ thấy bối rối quá."

Tôi không để ý đến cô ấy, cảm giác hơi đau đầu. Nhưng nếu là Mạc Tri Sính và Lâm Uyển, vì sao bọn họ cũng đồng thời gặp phải tai nạn máy bay. Cho dù bọn họ có yêu Lục Hòa Nhi mấy đi nữa, hai người cũng không đến mức dùng mạng sống của mình tới bày mưu tính kế cho con gái chứ!

"Không sao. Có lẽ tại tớ cả nghĩ thôi!" Tôi nói với cô ấy một câu rồi đứng dậy, quay về phòng ngủ.

Sau đó, tôi gọi điện thoại cho Trần Huynh. Điện thoại mới đổ chuông được mấy tiếng đã được kết nối: “Thẩm Mai Trang, cô không sao chứ?"

"Ừ!" Tôi đứng ở trên ban công ngắm nhìn quang cảnh dưới tầng, hỏi: “Bên anh thế nào?"

"Người còn ở trong ICU, tôi cũng không có cách gì, chỉ có thể chờ thôi. Mặt khác, hôm nay tôi về. Tôi canh giữ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Công ty kiếm toán Tín Thích bị điều tra, có quá nhiều chuyện cần làm. Tôi ở lại đây trái lại càng hỏng việc thôi."

Cũng đúng, nếu anh ta không gặp được bệnh nhân, có ở lại đó trồng chừng cũng vô ích.

Tôi nghĩ đến Kiều Cao Nghĩa và Trình Quyết Phong, không nhịn được hỏi: “Anh ở bên kia có gặp được Kiều Cao Nghĩa và Trình Quyết Phong không?"

Hai người bọn họ cũng không thể cứ ở bên đó. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ định lại ở Thành phố K chăm sóc Phó Kiến Hưng à?

Điều này không hợp với logic!

"Trình Quyết Phong ở trong ICU. Hôm nay, Kiều Cao Nghĩa thu xếp cho một người qua, sáng sớm đã đi rồi. Cô không cần lo lắng về chuyện của Phó thị đâu, chỉ là một lần tráo đổi lớn, cùng lắm khoảng nửa tháng sẽ trở lại bình thường."

Bên kia, chắc anh ta đang ở trong hành lang, thỉnh thoảng lại có tiếng vọng qua.

Tôi nhíu mày: “Ừ, được!" Tôi còn chưa tìm hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, dù sao tầm nhìn kinh doanh có hạn, tôi không có cách nào hiểu được thấu đáo.

Chúng tôi tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy.

Sau đó, tôi lại thu xếp, chuẩn bị ra ngoài.

Nếu Kiều Cao Nghĩa quay về hôm nay, vậy anh ta chắc hẳn sẽ tới Phó thị đầu tiên.

Mộng Thu thấy tôi cầm theo túi xách ra ngoài thì thoáng ngây người rồi chặn ở cửa, nhìn tôi nói: “Cậu điên rồi. Sao cậu lại ra ngoài vào lúc này cứ?"

"Kiều Cao Nghĩa về rồi, tớ tới công ty một chuyến."

Cô ấy nghẹn lời: “Anh ta về thì để cho anh ta xử lý. Cậu là một người phụ nữ có thai, nâng cái bụng bầu ra ngoài, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì thì làm thế nào?"

"Không sao đâu!" Chuyện này chắc hẳn không nghiêm trọng như tôi tưởng. Chuyện xảy ra đã mấy ngày như vậy, Kiều Cao Nghĩa mới về, chứng tỏ có một vài chuyện, trong lòng anh ta chắc hẳn còn biết rõ ràng hơn tôi.

"Tớ đi cùng với cậu!" Có lẽ cô ấy biết không thể nói lại được tôi, dứt khoát lấy áo khoác và đi ra ngoài cùng tôi.

Các phóng viên và nhà đầu tư cổ phiếu vẫn chặn ở tầng dưới của tòa nhà Phó thị cơ bản không vào được.

Thật may là Mộng Thu thông minh linh hoạt, lái chiếc xe của tôi đỗ ở dưới tòa nhà Phó thị, chẳng bao lâu đã có người chú ý thấy. Không biết là ai trong đám đông hô to một câu: “Đó không phải là xe của mợ chủ Phó - Thẩm Mai Trang sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.