Người Yêu Chí Tử

Chương 89: Chương 89: Sự độc ác của thẩm mạnh




Tôi không biết tên thật của anh ta là gì, tôi chỉ biết khi anh ta và bà ngoại đến viện, bà ngoại nói anh ta tên là Thẩm Mạnh.

Sự xuất hiện của Thẩm Mạnh đã phá vỡ sự đẹp đẽ trong viện. Anh ta phản nghịch, hung ác. Ban đầu, anh ta vốn chỉ phá hoại trong viện, lén lút nhốt tôi trong hầm, đẩy tôi xuống hồ.

Những chuyện này đều không có gì lớn lao cả, mỗi lần tôi đều thương tích đầy mình, sau đó anh ta sẽ đi thông báo cho bà ngoại đến tìm tôi, cho nên dù anh ta có xấu xa như thế nào, bà ngoại đều sẽ mặc kệ anh ta.

Cho đến năm tôi học cấp ba, nhà đầu tư của nhà máy bởi vì thải khí bẩn gây ô nhiễm nghiêm trọng nên bị điều tra. Bởi vì nhà đầu tư sợ phải chịu trách nhiệm nên dưới tình thế cấp bách, ông ta đã muốn làm nổ cơ quan xử lý của nhà máy, sau đó lừa dối hòng thoát tội.

Nhưng quyết định này đã bị chủ nhiệm Lý khi đó ở nhà máy nghe thấy. Chủ nhiệm Lý không đồng ý, nếu khu vực xử lý của nhà máy bị nổ, sẽ đồng nghĩa với việc, hệ thống thải chất bẩn của nhà máy sẽ không thể hoạt động như thường trong một thời gian, sức khỏe của người dân sống ở khu vực gần nhà máy sẽ bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng vì chất bẩn thải ra như vậy.

Nhà đầu tư không muốn làm lớn chuyện này nên muốn đưa cho chủ nhiệm Lý một số tiền, bảo ông ấy rời khỏi nơi này là được. Thế nhưng chủ nhiệm Lý không đồng ý, nhất quyết làm lớn chuyện này.

Cuối cùng, nhà đầu tư bị cảnh sát dẫn đi, còn bị điều tra ra tội tham ô. Khi đó, vợ của nhà đầu tư vừa khéo đang thăng quan tiến chức ở Thành phố K, vì bảo vệ chính mình, vợ ông ta đã ra tòa khởi kiện ly hôn, sau đó giao ra bằng chứng phạm tội về hành vi nhận tiền bất chính và vi phạm pháp luật của nhà đầu từ suốt mấy chục năm qua.

Nhà đầu tư bị kết tội, còn phải giao nộp tất cả tài sản trái quy định. Một người không có danh lợi như nhà đầu tư cũng không thể chịu được áp lực nên đã tự tử trong tù.

Còn tôi kể từ đó cũng biết được ba của Thẩm Mạnh chính là nhà đầu tư kia, mẹ của anh ta cũng đã chết trong viện ngay năm đó vì căn bệnh ung thư phổi.

Sau cái chết của nhà đầu tư, một người vốn u ám như Thẩm Mạnh, tính cách cũng trở lên kỳ quái hơn. Bình thường, anh ta rất ít nói, vốn dĩ số tiền nhà đầu tư đưa cho bà ngoại đã hết, đám trẻ trong ngõ biết chuyện, mỗi ngày đều vây đánh Thẩm Mạnh, nói ba anh ta là kẻ xấu.

Một đứa trẻ chưa từng trải qua nhiều chuyện ở đời đương nhiên cũng hiểu biết không nhiều. Người lớn nói gì thì mặc định chính là như vậy, cho nên một người vốn u ám, trầm tính như Thẩm Mạnh cũng không giao tiếp với mọi người nữa.

Lúc mới đầu, anh ta có để ý đám chó mèo trong ngõ, một vài con thì anh ta giết chết, sau đó chặt chân tay chúng ném vào trong nhà của những đứa trẻ kia, còn một vài con thì anh ta hạ độc chết, sau đó chất đống trong ngõ, đợi đến khi đám động vật đó bốc mùi hôi thối đến nỗi cả con ngõ không ai ở nổi nữa.

Nhà máy bỏ hoang, người dân trong ngõ cũng chuyển đi. Chủ nhiệm Lý vì có công tố giác nên được thưởng mấy chục triệu, nhưng cũng chuẩn bị dẫn theo vợ và con gái chuyển đến nơi khác ở.

Vào một buổi tối nào đó khi chuyển nhà, cả nhà chủ nhiệm Lý bị ngộ độc phải vào viện, cùng lúc đó cơ quan xử lý của nhà máy bỏ hoang cũng đột nhiên bị người ta làm nổ.

Vốn là một thứ đồ bỏ đi nên không ai quan tâm mấy. Cả nhà chủ nhiệm Lý ở trong viện ba ngày, sau đó thì chết, cô con gái còn sống duy nhất của họ cũng trở nên ngốc nghếch.

Thị trấn nhỏ nên không có ai quan tâm đến sống chết của một gia đình, nhưng tôi biết chủ nhiệm Lý hoàn toàn không chết vì ngộ độc mà là bị Thẩm Mạnh dùng cây kim đâm vào đỉnh đầu nên mới chết ở trong bệnh viện, và vợ của chủ Nhiệm Lý cũng bị chết tương tự như vậy.

Lý Mộng Thu không chết là vì Thẩm Mạnh phát hiện ra tôi. Ngày đó tôi vừa kết thúc thi cấp ba, trở về tìm Mộng Thu, vừa khéo nhìn thấy mọi chuyện anh ta làm.

Mộng Thu không chết, nhưng mất một thời gian dài cứ nhìn thấy Thẩm Mạnh là điên cuồng bỏ chạy.

Tôi cũng không tốt hơn là mấy, một cô gái chưa đến hai mươi tuổi nhìn thấy hai sinh mạng đang sống sờ sờ bỗng chết ngay tại chỗ, tôi đã sốt liên tục mấy chục ngày mới đỡ.

Cả tôi và Mộng Thu đều không nhắc lại chuyện này lần nào nữa. Những người trẻ tuổi, ngốc nghếch như chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc báo cảnh sát. Cũng kể từ đó, tôi và Mộng Thu sống dưới sự u ám của Thẩm Mạnh.

Suốt hai năm trời, sau đó bà ngoại mắc ung thư phổi, vì cóp tiền, tôi đã bán viện rồi đưa bà ngoại đến Thuận Thành để vừa trị bệnh cho bà, vừa đi học.

Mộng Thu không đi học, cô ấy cũng không có bạn, không còn người thân nên cũng đến Thuận Thành làm thuê.

Sự mất tích của Thẩm Mạnh là do người Thành phố K đến, nghe nói là người của bên nhà đầu tư, hình như là đến nhận cháu trai.

Về sau, tôi cũng không nghe thấy tin tức về anh ta nữa.

Tôi và Mộng Thu ở Thuận Thành, vừa làm thêm vừa học, còn phải đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại. Trị liệu hóa chất gần ba năm, bà ngoại cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, tiền bán nhà cũ đã sớm tiêu hết sạch.

Tôi vừa học vừa kiếm tiền, hoàn toàn không có cách nào cầm cự được. Tôi đã nảy ra ý định bỏ học, bà ngoại vì chuyện này mà giận một thời gian dài, sau đó mới có chuyện bà đi tìm ông cụ Phó.

Bà ngoại nói, bà và ông cụ Phó quen biết nhau nhiều năm, đợi đến khi bà mất, bà sắp xếp giao tôi cho ông cụ Phó, như vậy bà cũng yên tâm.

Sau đó chưa đến một năm, bà ngoại kết thúc sự đau khổ của việc trị liệu bằng hóa chất, bà từ chối việc trị liệu tiếp, không bao lâu sau thì mất.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ông cụ Phó bảo tôi kết hôn với Phó Kiến Hưng.

Quá trình diễn ra rất sơ sài, qua loa nhưng lại là ký ức duy nhất tôi trải qua trong hai mấy năm. Thẩm Mạnh trong đoạn ký ức này là một nỗi ám ảnh, khiến người ta vừa căm hận vừa khiếp sợ.

Tôi ghét Thẩm Mạnh, càng không muốn ở chung một chỗ với anh ta nên đã nhích khỏi anh ta, muốn rời đi, không muốn bị anh ta ôm từ phía sau.

“Mai Trang, nếu em đã trở về thì không còn lý do để rời đi nữa!”

Giãy giụa mấy cái, tôi vẫn không thoát nổi anh ta. Tôi nhíu mày, nói: “Thẩm Mạnh, tôi không muốn gặp anh, bắt đầu từ lúc anh xuất hiện, trong lòng tôi đã biết rõ.”

“Không sao, chúng ta có thể từ từ.” Nói xong, anh ta rời khỏi người tôi, nhìn tôi nói: “Em muốn thứ gì, anh đều có thể cho em.”

“Mạng của cả nhà chủ nhiệm Lý, anh có thể cho tôi không?” Tôi lên tiếng. “Nhiều năm qua đi như vậy rồi, nếu anh không xuất hiện, tôi có thể đã sớm quên đi khoảng thời gian đó rồi. Nhưng Thẩm Mạnh à, anh vừa xuất hiện là tôi bỗng nhớ lại, tôi không dám bảo đảm tôi vẫn có thể giữ kín như bưng chuyện này.”

Trái lại, anh ta chỉ cười, vẫn lạnh lùng theo thói quen: “Em cảm thấy bây giờ em đi đến cục cảnh sát sẽ có tác dụng ư? Xác chết đã hóa thành tro bụi rồi, em cho rằng cảnh sát có thể điều tra ra gì? Ngoài ra, em thật sự cho rằng Lý Mộng Thu có thể yên ổn sống tiếp ư? Cô ta có thể thoát khỏi kiếp nạn năm đó, nhưng không có nghĩa là anh sẽ tha cho cô ta.”

“Anh đã hại chết ba mẹ cô ấy rồi!” Cảm xúc của tôi hơi kích động: “Thẩm Mạnh, anh rõ ràng biết lỗi sai vốn không ở họ, những năm qua anh không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm ư?”

“Cắn rứt lương tâm?” Anh ta cười lạnh: “Đó là đúng người đúng tội!”

Nói xong, anh ta đến gần tôi, bờ môi mỏng cong lên: “Nhà anh tan cửa nát nhà, dựa vào cái gì mà để họ sống yên ổn?”

Tôi cúi đầu, siết chặt nắm đấm. Tôi quên mất Thẩm Mạnh là một kẻ hoang tưởng, anh ta hoàn toàn không nghe lời bất kỳ ai, tâm lý của anh ta đã vô cùng bệnh hoạn.

Đè nén nỗi tích tụ trong lòng, tôi thử đẩy anh ta ra, nhưng sức lực giữa nam và nữ vẫn có sự chênh lệch, tôi không cách nào đẩy anh ta được.

Trong lúc giằng co, một tiếng phanh xe dồn dập bất chợt truyền đến. Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe thấy một tiếng rên đau đớn, ngay sau đó Thẩm Mạnh vốn đang ôm lấy tôi bỗng thả tôi ra, tôi lập tức rơi vào một vòng ôm rộng lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.