Tôi lừa cô ta?
Chuyện đứa nhỏ à?
Nhìn cô ta lại giơ tay lên, tôi cản lại, giọng nói lạnh đi mấy phần: "Cô Lục, làm người không thể không có nguyên tắc, làm kẻ thứ ba mà còn ngang ngược thế à, da mặt cô dày như Vạn Lý Trường Thành ấy nhở?"
"Cô..." Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài phòng làm việc có tiếng bước chân vội vàng đuổi tới.
Tôi chưa kịp phản ứng, Lục Hòa Nhi đột nhiên hất tay tôi ra, sau đó tự mình đụng vào bàn công tác, lực còn khá mạnh.
Chờ mấy người Phó Kiến Hưng và Kiều Cao Nghĩa vội vàng đi vào, nhìn thấy cảnh Lục Hòa Nhi đang chật vật nằm rạp trên đất, trán còn có vết máu lớn.
Còn tôi, hoàn hảo không bị thương chút nào, từ trên cao nhìn xuống Lục Hòa Nhi.
Ả này, mẹ nó không đi đóng phim đúng là phí của giời!
"Hòa Nhi, em không sao chứ!" Kiều Cao Nghĩa đỡ Lục Hòa Nhi lên, tức giận nói: "Thẩm Mai Trang, cô đừng quá đáng!"
Tôi quá đáng?
Mặc kệ anh ta, tôi nhìn về gương mặt lạnh như băng của Phó Kiến Hưng, lên tiếng hỏi: "Em nói là em không đẩy cô ta thì anh có tin không?"
Vẻ mặt Phó Kiến Hưng lạnh lùng, tròng mắt đen dừng trên vết máu trên trán Lục Hòa Nhi, con ngươi thâm sâu như đóng băng: "Thẩm Mai Trang, làm gì cũng phải có chừng mực!"
Một câu nói kia, không nặng không nhẹ, nhưng lại như dội cho tôi một chậu nước lạnh, lạnh thấu xương. Nhìn Phó Kiến Hưng, tôi cười khẩy: "Tôi đúng là ngây thơ mà!"
Ngây thơ đến nỗi bị ngon ngọt mấy hôm nay của anh che mắt, thật sự cho rằng anh là chồng mình.
Nực cười thật!
Đè nén lại chua xót trong tim, tôi đi tới trước mặt Lục Hòa Nhi, cực kỳ ghê tởm cô ta, nói: "Lần sau diễn trò thì đầy đủ vào, cô Lục, cô thấy có ai đẩy người mà đẩy được xa vậy chưa? Huống hồ tôi còn là một người phụ nữ đang có thai."
"Cô..."
"Bốp!" Không có cô ta cơ hội lên tiếng, tôi tát một cái, tay cũng thấy đau. Nhìn cô ta che mặt, tôi cười nhạt nhẽo: "Đây là trả lại cho cô. Đã muốn là kẻ thứ ba thì phải có đạo đức, thái độ của kẻ thứ ba, đừng có đến nơi này làm tôm tép nhãi nhép."
Văn phòng lộn xộn cả lên, tôi cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại.
Lạnh lùng nhìn đám người này, tôi ra khỏi văn phòng ngay lập tức. Lúc đi ngang qua Phó Kiến Hưng, cổ tay bị anh níu lại, tôi mạnh mẽ rút về, hờ hững nhìn anh, nói: "Tổng giám đốc Phó vẫn nên ở lại đây dỗ dành bé cưng của mình đi!"
Rời văn phòng, tôi lập tức tới chung cư Vân Đồng. Bây giờ có lẽ Mộng Thu vẫn còn đang nghỉ ngơi, tôi bèn đi ngoặt đến siêu thị một chuyến.
Mấy ngày này không ở nhà, ước chừng đồ mua trước đó đều không dùng được. Dù sao cũng rảnh rỗi, coi như giết thời gian, đi dạo phố rồi lại về.
Gặp được Trần Huynh cũng làm tôi bất ngờ. Thấy anh ta bị một người đẹp trẻ tuổi quấn lấy, xem ra là nợ tình rồi, bây giờ người ta tìm tới cửa.
Tâm trạng tôi vốn không tốt, thế là khoanh tay đứng xem trò vui.
Nhưng không ngờ, Trần Huynh lại nhìn thấy tôi, còn chạy đến lôi kéo tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cứu gấp đi!"
Sau đó chưa đợi tôi phản ứng kịp, đã nói với nhỏ người đẹp kia: "San San, đây chính là người mà trước giờ anh nói với em, chị gái mà anh cực kỳ cực kỳ thích. Anh thích chị ấy gần mười năm rồi, anh thật sự không có cảm giác gì với em, em đừng bám lấy anh nữa có được không?"
Nhỏ xinh gái bị từ chối, mắt đỏ rực lên, nhìn rất đáng thương: "Anh thích chị ấy, nhưng chưa chắc chị ấy đã thích anh. Trần Huynh, anh nhìn tuổi chị ấy hẳn đã kết hôn rồi, anh thích cái gì chứ?"
Tôi?
Tôi trông già lắm à?
Bọn trẻ cãi lộn, tôi không muốn tham gia vào. Nhưng tay bị Trần Huynh nắm, vẻ mặt anh ta nghiêm túc lại, nói: "San San, em còn nhớ lúc chúng ta học đại học năm ba, em hỏi cô gái trong ví anh là ai, em nhìn kỹ đi, chính là chị ấy, anh thích chị ấy mười năm rồi."
Nhỏ xinh gái kia bị anh ta làm dao động, đôi mắt to đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, sau đó nước mắt lã chã rơi, tủi thân đến đau lòng.
"Trần Huynh, cậu làm gì vậy?" Tôi có hơi đau đầu, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi sao mà xoắn xuýt thế!
Trần Huynh cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn tôi nói: "Tôi cũng hết cách rồi, cô ấy quấn lấy tôi nhiều năm như vậy, tôi phiền muốn chết. Huống chi tôi chỉ muốn cho cô ấy hết hi vọng thôi."
Hết hi vọng cái gì? Nhạt nhẽo.
Lườm anh ta một cái, tôi lập tức rời đi, sau lưng truyền tới tiếng khóc của người đẹp kia. Trần Huynh nói với cái lưng tôi: "Thẩm Mai Trang, tôi thật sự thích chị. Phó Kiến Hưng không có tình cảm gì với chị đâu, sao chị còn không rời khỏi anh ta chứ? Tôi có tiền có quyền, chị cân nhắc chút đi!"
Tâm trạng tôi không tốt nên không muốn nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy, đột nhiên dừng lại, quay đầu ném cái nhìn lạnh lùng về phía anh ta.
Anh ta sửng sốt, bước chân đang đi theo tôi cũng dừng lại, nhìn tôi cười: "Chị suy nghĩ chút nhé?"
"Trần Huynh, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu, cách xa tôi ra. Tôi không có hứng thú với loại trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ, OK?"
Cơn tức lúc ở công ty còn đang nén trong lòng, hôm nay coi như Trần Huynh gặp phải xui xẻo đi.
Nén lại bực bội, tôi đi thẳng vào chung cư Vân Đồng.
Nhưng tôi không ngờ là thằng nhỏ Trần Huynh này vẫn đuổi theo, đồng thời còn kéo tôi lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn tôi: "Trong mắt chị tôi là loại trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ à?"
Mẹ kiếp, đúng là keo 502 dính chắc dứt không ra!
"Đúng vậy Trần Huynh. Cậu có phiền không? Tôi... A!" Anh ta ôm đùi tôi rồi vác lên vai, để đầu tôi chúc xuống đất.
"Lông chưa mọc đủ à, để cậu đây cho chị xem tôi đã mọc đủ chưa." Giọng nói của anh ta vừa hung ác lại vừa nghiêm, còn vỗ hai cái lên mông tôi.
Tôi...
Tôi bị xốc ngược, hoa mắt chóng mặt, tên nhóc láo toét này nhìn thì cao gầy, nhưng bả vai rộng vừa hay ấn vào dạ dày tôi, với lại tôi còn đang mang thai.
Đi chưa được mấy bước, tôi liền hô to với anh ta: "Trần Huynh, cậu mau thả tôi xuống, tôi đang mang thai, cậu làm thế này nguy hiểm lắm."
Anh ta vốn đi rất gấp, lúc này nghe tôi nói, đột nhiên dừng lại, để tôi xuống, đôi mắt nhìn chòng chọc vào tôi: "Mang thai lúc nào?"
Tôi có hơi chóng mặt, đỡ trán nói: "Hai tháng rồi, cậu điên thì mau về nhà mà điên, đừng có ở đây giày vò người ta."
Đúng là chết tiệt.
"Của Phó Kiến Hưng à?"
Mẹ nó, tôi nhịn lắm mới không nổi giận, nhìn anh ta, nói một cách chân thành: "Tôi đã là vợ anh ấy, không phải của anh ấy thì tôi còn có thể mang thai của ai? Mau về nhà đi!"
"Anh ta biết không?" Tên nhóc này lại nổi điên, chặn trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn anh ta một cái, tôi bất đắc dĩ nói: "Biết, anh ấy là ba của đứa bé, anh ấy không biết thì còn ai biết."
Thấy vẻ mặt anh ta u ám, tâm trạng tôi lại không tốt, cả người mệt thực sự, không muốn nói nhiều với anh ta nên trực tiếp về khu trọ.
Mộng Thu quả nhiên không khác gì suy nghĩ của tôi. Có lẽ là ở trong đồn cảnh sát ngủ không được ngon giấc, lúc tôi trở về, cô ấy đang ngủ say trong phòng.
Lâu không tới, bên này bừa bộn cả lên. Tôi thu dọn một chút, rửa sạch hoa quả rồi ngồi trong phòng khách vừa xem điện thoại, vừa chờ Mộng Thu dậy.
Có điều, tôi không ngờ là tôi lại ngủ mất. Chờ đến khi tỉnh dậy, thấy được tờ giấy Mộng Thu đặt trên bàn trà, nói rằng đi ra ngoài mua chút đồ.