Người Yêu Chí Tử

Chương 13: Chương 13: Tôi đang ở đồn cảnh sát




“Sao lại không thích hợp?” Tên côn đồ mới bị đánh hỏi, rồi nhìn tôi cười xấu xa: “Lúc nãy là cô đã đánh ông đây đúng không?”

Tôi gật đầu đáp: “Tôi chỉ bất cẩn đánh trúng thôi, xin lỗi nhé.”

“Mẹ kiếp! Cô chán sống rồi à?” Dứt lời, tên côn đồ giơ gậy trong tay lên vung về phía tôi, tôi và Mộng Thu cùng né tránh, rồi nhặt chai bia bên cạnh lên đập về phía anh ta.

Mấy người đứng im kia vốn định xem náo nhiệt, nhưng thấy tôi và Mộng Thu đánh trả lại, thì nhất thời cầm gậy gỗ trong tay lên đánh về phía chúng tôi.

Tôi và Mộng Thu cũng biết chút quyền cước, nên không bị thua thiệt khi đối phó với mấy tên côn đồ này, lúc cảnh sát tới thì bọn họ đều bị thương, cũng may là không nghiêm trọng, rồi tất cả đều bị dẫn về đồn.

Giờ tôi đang bị lấy khẩu cung ở đồn cảnh sát, mặc dù tôi và Mộng Thu đều là người bị hại, nhưng dù gì cũng tham gia đánh nhau, nên phải tìm người tới bảo lãnh.

Mộng Thu là trẻ mồ côi, ở Thuận Thành này ngoài tôi ra thì chẳng còn người bạn nào khác, nên chỉ có thể trơ mắt đợi tôi tìm người tới bản lãnh.

Bình thường ngoài tới công ty thì tôi sẽ ở nhà họ Phó, cũng không giỏi giao tiếp, nên về cơ bản cũng không có nhiều bạn, tôi ngẫm nghĩ nửa ngày, rồi dứt khoát làm liều gọi cho Trình Quyết Phong.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã được kết nối, nhưng người ở đầu bên kia không lên tiếng, tôi hơi lúng túng nói: “Bác sĩ Trình, thật ngại quá, tôi có chút chuyện phải làm phiền anh, anh có thể giúp tôi được không? Tôi đã xảy ra chút chuyện, giờ đang ở đồn cảnh sát, anh có thể tới đây một chuyến không?”

Thấy đầu bên kia vẫn không có phản ứng gì, tôi ngừng lại một lát, thật sự bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Trình, làm phiền anh đấy.”

Một lúc sau, đầu bên kia mới vang lên hai chữ lạnh lẽo: “Thẩm Mai Trang!”

Là tiếng của... Phó Kiến Hưng!

Sao anh lại nghe điện thoại của Trình Quyết Phong?

Tôi nhất thời vừa kinh ngạc vừa sợ, lắp bắp một lát mới lên tiếng: “Phó Kiến Hưng, anh...”

“Địa chỉ?” Tôi còn chưa nói xong, người ở đầu bên kia đã lạnh lùng hỏi.

Tôi có thể nghe ra, giờ tâm trạng của Phó Kiến Hưng đang rất tồi tệ.

“Đồn cảnh sát khu Hiệp Thành.” Tôi vừa báo địa chỉ xong thì anh đã ngắt máy.

Mộng Thu nhìn tôi, hơi cạn lời hỏi: “Sao cậu không gọi thẳng cho Phó Kiến Hưng? Cần gì phải làm chút chuyện như thế?”

Tôi vỗ trán càng không gì để nói: “Lúc tớ ra khỏi biệt thự, Phó Kiến Hưng đã uống rượu, tớ vốn tưởng anh ta đang nghỉ ngơi, nên mới gọi cho Trình Quyết Phong, ai dè...”

Ai dè Phó Kiến Hưng lại nghe máy.

Nửa tiếng sau, Phó Kiến Hưng bị một đám người vây quanh bước vào đồn cảnh sát, khí thế đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, dáng người cao ráo điển trai, chỉ cần đứng im không nói câu nào đã có thể biến thành tranh vẽ.

Huống hồ ngày nào báo tài chính thành phố cũng đưa một số tin về anh, nên sự xuất hiện của anh sẽ thu hút người trong đồn cảnh sát lần lượt tới hỏi han.

Chứng kiến cảnh tượng này, Mộng Thu vỗ vai tôi nói: “Thật ra tớ cũng có thể hiểu được tại sao cậu lại si mê anh ta như vậy, dù gì cũng là con cưng của trời. Không người phụ nữ nào không muốn nắm lấy, chỉ riêng danh hiệu bà Phó này đã có vô số thiếu nữ ao ước rồi, đừng nói là cậu còn ngủ chung với anh ta mỗi ngày.”

Tôi lườm cô ấy, trước đó cô ấy còn khuyên cô ly hôn, giờ lại...

Quả nhiên phụ nữ đều sáng nắng chiều mưa.

Phó Kiến Hưng thương lượng với người trong đồn cảnh sát, sau khi ký tên thì tôi và Mộng Thu có thể rời khỏi đây.

Trước cửa đồn cảnh sát.

Cảnh sát đã bắt chúng tôi nhìn tôi và Mộng Thu nói: “Nếu sau này hai cô lại gặp tình huống như vậy thì cứ gọi thẳng cho cảnh sát là được, chứ đừng đánh nhau.”

Tôi và Mộng Thu liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười cảm ơn cảnh sát đó.

Nhưng vừa quay đầu lại, Mộng Thu đã khẽ lầu bầu: “Mẹ kiếp, nếu tôi không đánh họ thì đợi cảnh sát tới nhặt xác à!”

Tôi vốn định nói gì đó thì cảm thấy ớn lạnh, nên bỗng quay đầu lại, thấy Phó Kiến Hưng mặc đồ vest đen, cả người tràn đầy hơi thở lạnh lẽo đứng bên cạnh xe Jeep màu đen của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.