Người Yêu Chí Tử

Chương 45: Chương 45: Tôi đói




Đôi lông mi dài của anh run lên, hé nửa con mắt, rõ ràng vẫn còn buồn ngủ: "Tỉnh rồi à?"

Tôi gật đầu, tính thoát ra khỏi chăn. Không ngờ cánh tay dài của anh duỗi ra, trực tiếp ôm chặt tôi lại. Anh cười như không cười nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú mê chết người không cần đền mạng, rồi anh nói: "Đừng nhúc nhích."

Tôi...

Ngày bình thường trông áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ cấm dục, nhưng hóa ra...

"Tôi đói!" Tôi hít vào một hơi, mặt gần như đỏ bừng lên.

Anh "ừ" một tiếng, giọng nói cực khàn, lại kéo tôi lại gần mình một chút.

Tôi...

"Phó Kiến Hưng, đồ lưu manh!"

Giày vò thế này, tôi thật cảm thấy bị hành muốn điên, đi vào phòng tắm, rửa mấy lần mà vẫn còn mùi vị đó.

Anh theo xuống giường, cũng đi vào phòng tắm. Ôm lấy tôi từ phía sau, trên mặt mang theo vẻ không đứng đắn.

Tôi không muốn để ý tới anh, trực tiếp bóp kem đánh răng. Dường như anh rất thích thú, nhíu mày nói: "Sau này làm thêm mấy lần là quen.”

Bị anh chọc tức muốn chết, tôi ngước mắt lên, hung hăng lườm một cái, nhanh chóng đánh răng rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Đại khái là vì mang thai, khi ngồi trước bàn trang điểm ngắm mình, tôi cứ cảm thấy như tròn lên một vòng.

Thoa chút kem dưỡng ẩm, tôi trang điểm đơn giản, ghé vào tủ quần áo tìm một bộ quần áo vừa người để thay. Phó Kiến Hưng bước ra khỏi phòng tắm, thấy tôi thay quần áo xong, nhíu mày nói: "Thay bộ khác!"

"Sao thế?" Tôi cảm thấy bộ đồ này có vấn đề gì đâu! Thuận Thành đã vào hè, mặc váy dài không ổn sao?

Anh đi tới bên cạnh tôi, nhìn lướt qua tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác âu màu hồng nhạt ở trong ra đưa cho tôi, nói: "Mặc áo khoác!"

Tôi còn muốn nói gì đó, lại bị anh nghiêm túc trừng lại.

Hết cách, tôi chẳng thể làm gì khác hơn là lặng lẽ mặc áo khoác lên.

Đi xuống lầu, nghe trong bếp truyền tới âm thanh choang choảng, tôi sửng sốt một chút, tưởng rằng có trộm vào, thấy gương mặt bình tĩnh của Phó Kiến Hưng.

Không khỏi xuống lầu xem xét, thì ra là chị Trương.

Nhìn thấy chúng tôi, chị Trương dừng lại công việc trong tay, cả mặt đầy ý cười, nói: "Cậu chủ, mợ chủ, mọi người qua đi, bữa sáng làm xong rồi. Hai người tranh thủ ăn, đừng để bị đói!"

Thấy vẻ mặt tràn đầy vui vẻ của chị Trương, trong ngoài biệt thự đều được dọn dẹp một lượt, tôi không khỏi nhìn về phía Phó Kiến Hưng.

Anh không nói chuyện, ngược lại ra hiệu ăn trước đã.

Tôi thật sự không nhịn được, nhìn anh hỏi: "Phó Kiến Hưng, anh bảo chị Trương tới à?"

Anh ăn một cách nho nhã, khẽ ngước mặt lên, nhìn tôi rồi nói: "Ừ, thím ở đây có thể tiện chăm sóc cho cô."

Lời này không sai, nhưng, nghĩ đến chuyện của Mộng Thu, tôi nhẹ nhàng uống một hớp canh, ngập ngừng một chút, lại nói: "Phó Kiến Hưng, Mộng Thu còn đang ở cục cảnh sát, anh có thể..."

"Ăn cơm xong đã!" Lông mày anh nhăn chặt, trầm giọng ra lệnh.

Tôi...

Thời gian này, việc nôn nghén tương đối nghiêm trọng, đều là ăn ít mà nôn nhiều. Ăn được vài miếng, tôi cũng không muốn ăn nữa.

Đặt đũa xuống, tôi đứng dậy, chuẩn bị đi tới phòng khách, chờ anh ăn xong rồi nói chuyện.

Không ngờ anh vỗ mạnh một cái lên bàn, nói: "Ăn hết!"

Tôi nhíu mày: "Tôi không ăn được."

Thật sự ăn không vô, với cả tôi cũng ăn kha khá rồi, ít nhất cũng húp hết một bát cháo.

Anh trầm mặt, nghiêm túc nói: "Ăn trứng gà, có gì lát rồi nói."

Lời này nghe như có điểm thương lượng được.

Tôi còn có thể nói gì?

Dứt khoát ngồi lại chỗ, cúi đầu nhét trứng rán vào trong bụng.

Nhưng tôi phát hiện bản thân ‘non’ quá, ăn xong trứng gà, Phó Kiến Hưng lại đặt đĩa bánh ngọt và sữa trước mặt tôi, ra lệnh: "Ăn đi!"

Tôi đột nhiên buông đũa xuống, trợn mắt nhìn anh: "Phó Kiến Hưng, anh nuôi heo à?"

"Ăn đi cho có dinh dưỡng!" Anh lên tiếng, vốn là ra lệnh.

Tôi cảm thấy mình sắp bị làm tức chết rồi, không để mắt đến anh nữa, bực bội nói: "Tôi ăn no rồi, không ăn thêm được nữa."

Anh không nói gì, nhưng cứ nhìn chằm chằm tôi, giống như tôi không ăn thì chuyện kia không thể nào nói tiếp được.

Tôi thấy đau đầu, đỡ trán nhìn anh, nói: "Phó Kiến Hưng, tôi thực sự không ăn được nữa. Ăn nhiều quá tôi sẽ nôn." Ngừng một chút, tôi cố ý nói tiếp: "Nôn còn khó chịu hơn so với ăn ấy!"

"Ăn xong, nôn rồi nói!"

Bà mẹ nó chứ...

"Phó Kiến Hưng, anh... giỏi lắm!" Nghiến răng nghiến lợi ăn bánh ngọt và uống sữa, tôi nhìn anh, hận không thể nhào tới cắn anh mấy phát.

Thấy tôi ăn xong, anh nhíu mày: "Tôi tưởng ngay từ đầu cô đã biết tôi giỏi rồi!"

Tôi?

Quên đi, chuyện chính quan trọng hơn. Đi theo sau lưng anh, tôi lên tiếng: "Phó Kiến Hưng, Mộng Thu đã ở cục cảnh sát một ngày rồi, anh..."

"Lo cho cô ta à?"

Nói thừa!

Thấy anh nhã nhặn ngồi trên ghế sô pha ở sảnh chính, còn thong thả uống trà Bích La Xuân chị Trương pha cho, tôi nhịn một bụng tức.

Bữa sáng ấm áp tốt đẹp đã sớm tan thành mây khói.

Nhìn đồng hồ, dưới ánh mặt trời buổi trưa lúc một giờ, Phó Kiến Hưng không tới công ty, cũng không đến cục cảnh sát. Cứ lề mề thế này thì mẹ nó không ổn.

Tôi dứt khoát lên lầu lấy túi xách, đi ra ngoài khởi động xe chuẩn bị đi một chuyến.

Nhưng quả thật là suy nghĩ của tôi ngây thơ quá. Phó Kiến Hưng dựa vào bên cạnh tôi, dáng vẻ ưu nhã nói: "Tính đi đâu?"

"Cục cảnh sát."

Tôi cảm thấy, anh vốn chẳng muốn giúp mình.

Thấy lông mày anh nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó lập tức ngồi lên vị trí lái ở xe của tôi, nhìn tôi nói: "Lên xe!"

Không rõ anh muốn làm gì, tôi lên xe, nhưng một lúc sau, tôi phát hiện xe không tới cục cảnh sát, mà là tới công ty.

"Phó Kiến Hưng, anh..."

"Chuyện của Mộng Thu tôi sẽ xử lý, cô ngoan ngoãn chờ ở công ty, đừng gây thêm phiền phức." Lời này sao nghe như dỗ trẻ nhỏ vậy.

Nhưng có vẻ như ngoài việc nghe lời anh, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Hít sâu một hơi, tôi không lên tiếng. Đến công ty, Phó Kiến Hưng để tôi ở trước tòa cao ốc Phó thị, sau đó trực tiếp lái xe của tôi đi.

Đi vào công ty, vừa hay gặp được Kiều Cao Nghĩa đang chuẩn bị đi ra. Có đôi khi, càng ghét kẻ nào thì càng dễ gặp được.

Thản nhiên nhìn anh ta một cái, tôi không có ý định quan tâm tới cái tên đàn ông lắm miệng này, dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy.

"Đã giữa trưa rồi, giám đốc Thẩm đến họp à?" Con người Kiều Cao Nghĩa không phải đáng ghét bình thường, càng không để ý tới anh ta, anh ta càng chõ mặt tới.

"Gần đây giám đốc Kiều làm việc ở bộ phận nhân sự à?" Nhìn anh ta một cái, tôi lạnh nhạt nói, tiện ấn cửa thang máy.

Anh ta hừ một tiếng, từ tốn trả lời: "Bạn tốt đã vào cục cảnh sát rồi mà vẫn còn ung dung thế ư? Thẩm Mai Trang, cô còn máu lạnh hơn trong tưởng tượng của tôi đấy!"

Quay đầu lạnh lùng trừng mắt lườm anh ta một cái, cơn tức hồi sáng kìm nén chỗ Phó Kiến Hưng lại bùng lên, giọng điệu trầm mà lạnh: "Giám đốc Kiều quen làm chó vẫy đuôi rồi nhỉ? Nói mấy câu mà chẳng khác nào chó sủa. Sao vậy, anh cố gắng là con chó cho Lục Hòa Nhi sai bảo, vì Lục Hòa Nhi thường xuyên cho anh ngon ngọt, hay là thỉnh thoảng cho anh nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta một chút?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.