Người Yêu Chí Tử

Chương 23: Chương 23: Tôi không trả thù anh




“Phó Kiến Hưng!” Tôi lên tiếng, nhìn những chai rượu Whisky rỗng trên bàn, anh uống như vậy không sợ dạ dày không chịu nổi à?

Nghe thấy tiếng nói, hàng mi đen dài của anh khẽ rung, đôi mắt mở hé ra, lạnh lùng nhìn tôi.

Không biết có phải do tôi quấy rầy anh không mà bầu không khí tĩnh lặng bỗng lạnh hơn đôi chút, ánh mắt anh nhìn tôi cũng càng lúc càng trở nên chán ghét.

Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng anh trầm thấp, lạnh như băng: “Cút!”

Biết anh không muốn nhìn thấy mình, tôi thở dài, bước tới bên anh, nhẹ giọng nói: “Phó Kiến Hưng, anh say rồi, chúng ta về nhà thôi!”

Anh hơi nheo mắt, khoé miệng nhếch lên có phần châm chọc: “Nhà?” Trong giọng anh có vẻ khinh thường: “Nơi đó được coi là nhà sao?”

Tôi nhíu mày, tôi mang thai vốn đã dễ cáu gắt, nếu là bình thường chắc chắn tôi sẽ mặc anh sỉ nhục nhưng bây giờ tôi lại bất giác nói nặng lời: “Không được coi là nhà thì là gì? Phó Kiến Hưng, nếu anh không muốn gặp tôi, tôi sẽ gọi cho Lục Hòa Nhi để cô ta tới đón anh. Mộng Thu còn phải kinh doanh, anh là ông chủ lớn không thiếu tiền nhưng đừng cản trở người khác làm ăn!”

Cổ tay tôi bị anh nắm chặt, gần như chỉ trong tích tắc anh đã kéo tôi ngồi lên chân anh, hai tay anh vòng qua eo tôi, ngón tay thô ráp của anh luồn vào cổ áo tôi không chút dịu dàng, giọng nói lạnh lùng mà mỉa mai vang lên: “Nơi có cô thì không được coi là nhà, cùng lắm chỉ được coi là… nhà trọ!”

Lời vừa dứt, tay anh càng túm lấy tôi chặt hơn.

Tôi đau đớn nhíu mày, lửa giận cũng dâng lên theo, tôi kéo tay anh ra, tức giận quát: “Nếu là nhà trọ thì sau này anh đừng về nữa, ký vào đơn ly hôn, sau này chúng ta không còn liên quan đến nhau, không ai can thiệp vào chuyện của ai!”

“Shh!” Đột nhiên anh cắn lên vai tôi, đau đớn khiến nước mắt tôi gần như trào ra.

“Sao? Có được tiền, nhà cũng có, cổ phần cũng có nên cô định cách tôi thật xa à?” Anh siết tôi thật chặt rồi nở nụ cười lạnh lẽo: “Thẩm Mai Trang, tình yêu của cô thật rẻ mạt, nhanh vậy đã chuẩn bị lấy lại rồi?”

Nhìn anh say khướt mà tôi đau đầu, tôi nói chuyện vớ vẩn gì với một người say chứ?

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, giọng nói dịu đi một chút, tôi nâng mặt anh lên rồi nói: “Phó Kiến Hưng, muộn rồi, theo tôi về được không?”

Anh không lên tiếng, nhắm mắt lại dựa người vào ghế sofa phía sau nhưng tay vẫn không chịu buông ra.

Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, dừng một chút tôi lại nói: “Anh không muốn về với tôi thì tôi gọi cho Lục Hòa Nhi để cô ta tới đón anh, được không?”

Dù sao anh cũng không muốn về biệt thự, thời gian này chắc anh cũng ở chỗ Lục Hòa Nhi, cứ để anh ở lại đây thực sự sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Mộng Thu, vì thế tôi lục túi, tìm điện thoại định gọi cho Lục Hòa Nhi.

Nhưng tôi còn chưa kịp bấm máy, anh đã chợt giật mất điện thoại.

“Rầm!” Sau đó tiếng điện thoại bị ném ra xa vang lên.

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn Phó Kiến Hưng, tôi sắp điên rồi: “Phó Kiến Hưng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Không đi cùng tôi cũng không cho người khác tới đón, anh muốn chết ở đây à?

“Về nhà!” Anh đột ngột thốt ra hai chữ này sau đó bế tôi lên, lảo đảo bước ra ngoài.

Tôi sợ đến mức hồn sắp bay khỏi người, trong bụng tôi còn có em bé, lỡ anh không cẩn thận làm tôi ngã thì tôi hối hận cũng không kịp.

Tôi túm lấy anh nhưng không dám nói quá nặng lời, chỉ có thể bảo: “Phó Kiến Hưng, anh say rồi, anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi được. Tôi vừa làm phẫu thuật xong, nếu lại bị ngã sẽ xảy ra chuyện!”

Người anh chợt cứng đờ, không biết sao đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại nhìn tôi chằm chằm rồi anh nói một cách khó hiểu: “Là để trả thù tôi sao?”

Tôi sửng sốt, thật sự không biết anh đang nói gì, tôi lắc đầu đáp: “Không phải, tôi không phải trả thù anh, tôi yêu anh như vậy sao có thể trả thù anh. Anh đặt tôi xuống rồi chúng ta về nhà được không?”

Ôi trời, người say thật sự không khác một đứa trẻ là mấy!

Tôi cứ tưởng anh còn định làm gì nữa, nhưng không ngờ anh lại ngoan ngoãn đặt tôi xuống sau đó đôi mắt đen u tối nhìn tôi: “Về nhà!”

Tôi thấy hơi đau đầu, dìu anh đi: “Được! Về nhà!”

Không biết người này đã uống bao nhiêu, tôi run rẩy dìu anh xuống cầu thang, Mộng Thu đang ngồi khoanh tay trước quầy bar nhìn tôi hỏi: “Cần tớ giúp không?”

Tôi lắc đầu: “Anh ấy trả tiền chưa?”

Mộng Thu lườm tôi: “Quán bar của tớ sắp thành của anh ta rồi còn trả tiền cái gì!”

Tôi không hiểu câu này của cô ấy có ý gì nhưng vẫn gật đầu, dìu Phó Kiến Hưng ra khỏi quán bar.

Phó Kiến Hưng đè cả người lên người tôi, khó khăn lắm tôi mới đưa anh lên xe được, ngồi vào xe, một lúc sau tôi mới ổn định lại, lưng đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lại nói phụ nữ mang thai đụng vào là hỏng, làm chút chuyện thôi mà tôi cảm giác như đi đánh giặc.

Nhìn người đàn ông ngồi bên ghế phụ, đôi mắt đen khép hờ khiến khuôn mặt anh trông không còn vẻ lạnh lùng, hà khắc thường ngày nữa, trong đêm đen còn có phần dịu dàng, đôi lông mày tuấn tú, đường nét rất sắc lại gợi cảm. Anh thật sự rất được trời cao ưu ái, vừa giàu có vừa đẹp trai, dáng người cũng đẹp, là cực phẩm trong cực phẩm.

Tôi đang nhìn anh suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên anh mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, lòng tôi căng thẳng, hoảng loạn.

“Ưm!” Tôi thật sự không phản ứng kịp, mùi rượu nồng nặc mang theo mùi thuốc lá đặc trưng của người đàn ông này xộc vào mũi, một lúc sau lưỡi tôi bị anh khẽ cắn.

Tôi bình tĩnh lại, sao tự nhiên Phó Kiến Hưng lại hôn tôi?

Hơn nữa anh còn hôn rất sâu khiến tôi có chút không thở nổi, đầu óc ong ong, khi không khí sắp bị rút sạch anh mới buông tôi ra.

Tôi ngẩn người nhìn anh với vẻ khó hiểu, lúc này anh không còn vẻ lãnh đạm, thờ ơ nữa mà ngược lại ánh mắt anh phức tạp, nhưng vẫn không thể đoán được.

“Phó Kiến Hưng…”

“Cô phải trả con lại cho tôi!” Anh đột nhiên nói câu này rồi lại dựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt.

Tôi: …

Sau một hồi ngơ ngác, sững sờ, tôi nhìn anh không biết là đã ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi không nhìn thấu nên dứt khoát khởi động xe, lái về biệt thự.

Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu Phó Kiến Hưng vừa nói: “Cô phải trả con lại cho tôi!”

Thực ra trong lòng anh không hề ghét bỏ đứa bé này sao?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi phức tạp.

Lục Hòa Nhi là trách nhiệm mà cả đời này anh không thể buông bỏ, chưa nói anh có quan tâm cô ta không, cho dù không quan tâm thì anh cũng sẽ không bỏ mặc cô ta.

Nếu để anh biết tôi vẫn giữ đứa bé lại, chỉ sợ tình hình sẽ càng thêm khó xử, vốn chỉ là vướng mắc giữa ba người, thêm đứa bé nữa sẽ càng rối rắm hơn.

Tôi rời đi là kết quả tốt nhất, ít nhất kết quả ấy khiến mọi người đều hạnh phúc.

Xe dừng lại dưới lầu biệt thự, tôi cảm thấy mình sắp ngất rồi, đưa Phó Kiến Hưng từ lầu một lên lầu hai thật sự không phải chuyện dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.