“Phụt!” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười, không biết Trần Huynh và Kiểu Cao Nghĩa đã xuất hiện từ lúc nào, bọn họ đứng dựa vào cửa.
Trần Huynh nhịn cười, ngang nhiên nói: “Ngại quá, ban nãy không phải cố ý nghe trộm đâu, mà là do giọng mấy người to quá, không nhịn được nên mới cười.”
Kiều Cao Nghĩa lạnh lùng nhìn tôi, sắc mặt không được tốt lắm, anh ta đi đến bên cạnh Phó Kiến Hưng, đưa tài liệu cho anh, nói: “Cậu có gia đình của mình tôi không có gì để nói, nhưng cậu không nên để loại phụ nữ như Thẩm Mai Trang bắt nạt cô ấy!”
Nói xong, sắc mặt anh ta hậm hực kéo Lục Hòa Nhi đi.
Tôi giữ hai người lại, lạnh lùng nhìn Kiều Cao Nghĩa: “Tổng giám đốc Kiều cảm thấy, Thẩm Mai Trang tôi là loại phụ nữ như thế nào?”
“Ích kỉ, không từ thủ đoạn, độc ác!” Anh ta cũng không giữ mặt mũi cho tôi, thuận miệng nói liền một mạch.
Tôi gật đầu, nở nụ cười có chút châm biếm: “Vất vả cho tổng giám đốc Kiều quan sát tôi kĩ đến vậy, vậy xin hỏi, người trong lòng anh là loại người như thế nào?”
Làm ngơ sắc mặt của hai người họ, tôi cười nói: “Trà xanh tu vi cao như vậy cũng là một loại bản lĩnh, hình tượng tiên nữ của cô Lục quả thực rất khiến người ta yêu thích, nên mới khiến người ta thích đến mức làm ngơ việc cô ta là kẻ thứ ba, ép người khác phá thai, hại người ta tàng trữ đá lam tinh, sỉ nhục người khác, hàng loạt những việc này đều được che mờ đi bởi hình tượng tiên nữ, yếu ớt của cô ta.”
“Thẩm Mai Trang, cô nói năng vớ vẩn!” Lục Hòa Nhi tức giận, không màng hình tượng, hét lên với tôi.
Tôi nhướng mày: “Chó cùng dứt dậu?”
“Đủ rồi!” Phó Kiến Hưng vẫn luôn trầm mặt, yên lặng nãy giờ chợt lên tiếng, anh nhìn Kiểu Cao Nghĩa nói: “Đưa cô ấy về! Sau này đừng để cô ấy đến công ty nữa.”
Kiều Cao Nghĩa còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bình Trình Quyết Phong ngắt lời: “Cao Nghĩa, lát nữa trở về thì tìm tôi, tôi kê cho bác Kiều ít thuốc, rất hữu ích để điều trị bệnh thấp khớp.”
Trần Huynh cũng nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Tổng giám đốc Phó, có thời gian không? Nói chuyện chút!”
Đã như vậy rồi, đương nhiên Kiều Cao Nghĩa cũng không còn gì để nói nữa, anh ta trừng mắt với tôi rồi đưa Lục Hòa Nhi đi.
Tôi nhìn Trình Quyết Phong nói: “Tôi tìm anh có việc!”
Là thật sự có việc!
Anh ta gật đầu, thấy Trần Huynh và Phó Kiến Hưng đang nói chuyện, anh ta nói: “Đến phòng làm việc của tôi!”
Vào phòng làm việc của Trình Quyết Phong, tôi tìm một chỗ ngồi xuống, tinh thần có chút không tốt, nói: “Khoảng thời gian này tôi rất hay chóng mặt, vai và cột sống rất khó chịu.”
Anh ta ngồi xuống một bên, bảo tôi đưa tay ra cho anh ta bắt mạch.
Một lúc sau, anh ta thu tay về, nhìn tôi nói: “Mạch máu yếu, phổi và dạ dày đều bị viêm, gần đây cô hay thức muộn quá, máu không cung cấp đủ cho não, bị chóng mặt là bình thường, bây giờ hãy cố gắng đừng thức khuya nữa, ngoài ra, trong lòng cô có sầu muộn, có khuynh hướng trầm cảm, đừng để bản thân áp lực quá.”
Tôi gật đầu, chống cằm nhìn anh ta: “Ngày mai tôi phải đến thành phố A công tác, có thuốc gì hỗ trợ giấc ngủ có thể mang theo không?”
Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Có, có điều không tốt cho thai nhi, cô cố gắng uống càng ít càng tốt!”
Tôi “ừm” một tiếng, còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ đến cả mình còn không sống nổi chứ đừng nói đến đứa bé này.
Ra khỏi phòng làm việc của Phó Kiến Hưng, tôi bắt gặp gương mặt u ám lạnh lùng của Phó Kiến Hưng, tâm trạng tôi không tốt, cơ thể còn không khỏe, không có sức để ý đến anh.
Lướt thẳng qua người anh chuẩn bị rời đi, cổ tay bị anh kéo lại, anh nói, giọng trầm thấp đầy từ tính: “Cô sao vậy?”
“Không chết được!” Tôi tách tay anh ra khỏi tay tôi, đi thẳng vào trong thang máy.
Trở về phòng làm việc, Hàn Sương đặt một đống tài liệu lên bàn tôi: “Giám đốc, đây là kết quả kiểm toán gần đây của Phó thị, cô xem qua rồi kí tên đi.”
Tôi gật đầu, nói: “Phía bên AC như thế nào rồi?” Tuy Kiều thị không lớn, nhưng dù sao cũng không phải một doanh nghiệp nhỏ, cần phải kiểm toán không ít.
“Ừm! Rất thuận lợi!”
Tôi rũ mắt, bắt đầu đọc tài liệu, chợt nhớ ra chuyến công tác ngày mai, tôi nhìn Hàn Sương nói: “Vé máy bay đi thành phố A ngày mai là mấy giờ?”
“Năm giờ sáng!” Một lúc sau, cô ấy nói tiếp: “Chúng ta kế hoạch là sẽ làm việc bên thành phố A trong hai ngày, nên cố đi sớm hơn một chút ngày mai người bên Tín Thích cũng sẽ đi cùng cô!”
Tôi gật đầu, đáp một tiếng, nghĩ một lúc rồi nói: “Phía bên thành phố A tôi đi là được rồi, cô ở lại công ty giúp Tín Thích và AC.”
“Được!”
Đang là mùa mưa của Thuận Thành, thời tiết rất âm u, hôm qua không dễ gì mới xuất hiện mặt trời khoảng vài tiếng đồng hồ, sau đó trời lại bắt đầu đổ mưa lớn.
Năm giờ chiều, xem xong tài liệu, cơ thể tôi gần như sụp đổ, hai mắt khó chịu không thể mở ra được, đành phải bảo Hàn Sương đi mua thuốc nhỏ mắt cho tôi.
Không dễ gì mới viết xong tổng kết công việc, lúc này đã là sáu giờ chiều rồi.
Có lẽ là vì đang mang thai nên tôi thấy hơi đói, tôi gấp máy tính lại, đi xuống tầng dưới công ty, đang là thời gian tan làm, nhân viên ào ào đi ra khỏi tòa nhà.
Được chào hỏi cả một đường đi, tôi miễn cưỡng cười đáp lại, không dễ gì mới đi ra khỏi sảnh lớn, tôi gọi một phần cơm ở Dicos ngay bên cạnh.
Lúc đợi cơm, có vài cô gái ăn mặc phong cách đi về phía tôi, ngại ngùng chào tôi: “Giám đốc Thẩm, cô cũng dùng bữa ở đây à!”
Tôi gật đầu, tìm kiếm một lượt trong đầu, thực sự không nhớ nổi những người này là ai, rốt cuộc tôi có quen hay không.
Một người trông có vẻ thành thục trong số đó nhìn tôi nói: “Giám đốc Thẩm, tôi là Lưu Duyệt, bên phòng thiết kế kĩ thuật điện tử.”
Tôi ngơ ngác, cuối cùng cũng nhớ ra, vụ án bên Hoa Việt hiện giờ do tôi phụ trách, thỉnh thoảng tôi sẽ đến phòng thiết kế xem xét, chẳng trách bọn họ lại nhận ra tôi.
Phó thị quá rộng lớn, chỉ riêng ở Thuận Thành thôi đã có vài nghìn nhân viên rồi, tuy đều ở trong cùng một tòa làm việc, nhưng ngoại trừ mấy người qua lại thường xuyên ra, những người khác về cơ bản là không gặp mấy.
Tôi mỉm cười chào hỏi mấy cô đó, rồi mang cơm rời đi.
“Duyệt Duyệt, hóa ra các sếp cũng ăn thức ăn nhanh như chúng ta à!”
“Các sếp cũng là người, sao lại không thể ăn thức ăn nhanh?”
“Thu nhập mỗi tháng của bọn họ bằng mấy người chúng ta cộng vào rồi, tôi còn tưởng rằng bọn họ phải ăn ngon hơn chứ!”
…
Cuộc nói chuyện phía sau dần nhỏ đi khi tôi ra khỏi cửa hàng.
Con người ta, thật ra bất kể có như thế nào đều sẽ cảm thấy không đủ, lúc không có tiền thì chê tiền, lúc có tiền rồi lại bắt đầu gặp khó khăn trong chuyện tình cảm.
Mệt mỏi một ngày, tôi lên xe, ăn mấy miếng cơm thì nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, tôi hạ cửa xe xuống.
Thấy một chiếc Maybach màu đen đỗ lại bên xe tôi, tôi nghĩ lại, người xung quanh tôi, hình như ngoại trừ chiếc Maybach đã để trong gara của biệt thự rất lâu ra thì không còn ai đi chiếc xe này nữa.
Cũng không phải bọn họ không mua nổi, chủ yếu là quá chói mắt, mọi người đều không muốn đi.
Nhất thời không nghĩ ra, tôi tưởng rằng là người tôi không quen, định kéo cửa xe lên.
Lại thấy cửa xe Maybach bị hạ xuống, gương mặt huênh hoang của Trần Huynh xuất hiện trong xe: “Này, người đẹp, đi ăn cùng không?”
Nhạt nhẽo!
Tôi trợn mắt với anh ta, giơ cơm hộp trong tay mình lên: “Ngại quá, tôi ăn rồi.”