Phó Kiến Hưng rõ ràng rất ít liên hệ với Lục Hoà Nhi nhưng tôi chỉ cần nghe phong phanh đã không chịu nổi, trong lòng khó chịu như bị hàng nghìn con kiến cắn xé vậy.
“Vì Phó Kiến Hưng sao?” Cô ấy thở dài nói: “Mai Trang, khi phụ nữ có thai rất dễ xúc động. Có lẽ cậu suy nghĩ nhiều thôi.”
Cô ấy dừng lại một lát mới nói tiếp: “Hay là vậy đi, tớ liên lạc với Kiều Ân, bảo cậu ấy về nước khám cho cậu. Có lẽ cậu ấy có thể giúp được cậu.”
Tôi “Ừ” một tiếng, thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, là Phó Kiến Hưng.
Tôi nói với điện thoại: “Cậu ở bên đó phải chú ý giữ sức khỏe đấy!”
“Được!” Cô ấy đáp một câu, do dự một lát rồi nói: “Chuyện tớ ở bên này, cậu đừng nói với Trình Quyết Phong đấy.”
Phó Kiến Hưng đi tới bên cạnh tôi, trong tay còn cầm theo quả thanh mai.
Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy.
Anh thấy tôi cúp máy thì ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa một quả thanh mai tới bên miệng tôi, nói rất khẽ: “Em nếm thử đi!”
Tôi lắc đầu, thật sự không muốn ăn.
Anh thấy tôi không thích thì không nói nhiều nữa, chỉ im lặng ở bên cạnh tôi. Sau khi anh ngồi một lúc lâu, lại bắt đầu cầm tài liệu trong phòng sách tới, bắt đầu xem.
Tôi vốn chẳng có gì chuyện làm, dứt khoát tìm quyển sách ngồi bên cạnh đọc.
Mộng Thu luôn làm việc nhanh nhẹn. Tôi đang đọc sách sắp ngủ thiếp đi thì Kiều Ân gọi điện thoại tới, làm tôi tỉnh táo hơn.
Phó Kiến Hưng vốn đang xem tài liệu, nghe được tiếng chuông thì không khỏi ngước mắt nhìn tôi, sau đó lại xem tài liệu tiếp.
Tôi nhận điện thoại, đứng dậy đi ra ban công.
“Kiều Ân!”
“Mẹ kiếp! Cậu đấy, nếu không phải Mộng Thu chủ động liên hệ với tớ, tớ còn tưởng cậu chết rồi chứ!” Tính tình Kiều Ân vẫn không thay đổi, đàn ông đàn ang mà nói nhiều lại thích gào to.
Tôi không để ý tới lời của cậu ấy, hỏi: “Cậu vẫn ở nước ngoài à?”
Kiều Ân và tôi là bạn thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy ra nước ngoài học về tâm lý học. Tôi là một người cực kỳ lãnh đạm, sau khi tốt nghiệp rồi lấy Phó Kiến Hưng thì rất ít liên hệ với người khác.
Cậu ấy cằn nhằn: “Đúng vậy, còn cậu ở đâu? Cậu vẫn ở Thuận Thành à? Đúng rồi, sức khỏe của cậu thế nào?”
Tôi nhíu mày, vô thức không muốn trả lời: “Vẫn tốt, bao giờ cậu về nước?”
“Qua một thời gian nữa!” Chắc cậu ấy đang uống nước, qua một lát lại nói tiếp: “Cậu có thời gian thì qua nước M một chuyến. Mộng Thu đã nói với tớ về tình hình của cậu. Chắc cậu bị trầm cảm, triệu chứng giống lúc trước vậy. Cậu tới nước M, chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn!”
Tôi nhéo vào giữa chân mày đang đau nhói, nói: “Được!”
“Thẩm Mai Trang, cậu đừng xem thường, bệnh này sẽ chết người đấy!”
Tôi biết cậu ấy có lòng tốt nên gật đầu: “Được, tớ biết rồi!”
Tôi để ý thấy Phó Kiến Hưng đã đặt tài liệu trong tay xuống nên kết thúc đề tài trước: “Không còn sớm nữa, chúc cậu ngủ ngon!”
“Mẹ kiếp, bên tớ vẫn còn là ban ngày đấy, cậu chúc ngủ ngon cái rắm à!”
Tôi không nghe cậu ấy nói nữa, cúp máy luôn.
Phó Kiến Hưng đi về phía tôi. Tôi cất điện thoại đi, hờ hững nhìn anh: “Anh làm xong rồi à?”
Anh gật đầu, giơ tay kéo tôi vào lòng và hôn phớt lên trán tôi, giọng khàn khàn nói nhỏ: “Em có muốn đi Thủ đô chơi không?”
“Thủ đô à?” Tôi ngẩn người, không khỏi tò mò: “Bên Thủ đô có việc gì sao?”
Anh kéo tôi ngồi xuống bên giường, xoa nhẹ bụng tôi và nói: “Tôi định chuyển trụ sở chính của Phó thị qua Thủ đô.”
Thủ đô là thủ đô của đất nước, bất kể kinh tế hay trình độ văn hóa đều đứng hàng đầu. Phó thị muốn mở rộng phát triển thì Thủ đô là một lựa chọn tốt.
Nhưng dù sao cũng là chuyển cả trụ sở, tôi không khỏi nhíu mày: “Phó thị kinh doanh ở Thuận Thành nhiều năm đang tốt lại đột nhiên chuyển qua Thủ đô, chỉ sợ nhất thời rất khó phát triển!”
Anh tỳ cằm lên vai tôi, khẽ gật đầu nói: “Ừ, nhưng lúc trước Phó thị đã mở công ty mới ở đó, sẽ không khó lắm!”
Tôi gật đầu, không nói nhiều nữa.
Do tôi ngồi lâu nên thấy hơi mệt, dứt khoát dựa vào người anh ngủ.
Tôi nghỉ ngơi trong biệt thự hai ngày thì không chịu được nữa, quyết định ra ngoài đi dạo một lát.
Ở Thuận Thành, tôi không có người bạn nào là nữ giới ngoài Mộng Thu. Bây giờ cô ấy về nông thôn, tôi muốn tìm một người đi dạo cũng cũng không có.
Tôi suy nghĩ một lát, quyết định một mình tới trung tâm mua sắm, dù sao cũng đang chán.
Tôi đỗ xe ở cửa trung tâm mua sắm, không ngờ gặp phải một người quen, Trần Huynh. Tôi thấy cô gái đi cùng anh ta cũng hơi quen mắt.
Tôi nghĩ mãi mới nhớ ra đó là cô gái mà mình đã gặp ở siêu thị lần trước.
Tôi thấy hai người có vẻ thân mật, đi về phía trung tâm mua sắm. Hình như Trần Huynh đi cùng cô gái này tới dạo phố, lần này khác hẳn với lúc ở siêu thị lần trước.
Nhìn dáng vẻ của hai người, hình như Trần Huynh không ghét cô gái này, trông rất thân mật.
Có lẽ tôi nhìn quá chăm chú nên Trần Huynh cũng phát hiện ra tôi. Anh ta nhìn thấy tôi thì sửng sốt, sau đó bước nhanh về phía tôi.
Anh ta vui vẻ nói với tôi: “Chị đi dạo phố hay hẹn hò thế?”
Tôi để ý tới cô gái đi theo sau anh ta, cười nhạt: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát thôi!”
“Chị đi ăn chung với chúng tôi chứ?” Trong lúc anh ta nói chuyện, cô gái kia đã tới bên cạnh và kéo ống tay áo anh ta với ý rất rõ ràng.
Tôi lắc đầu: “Thôi, hai người đi đi!”
Hai người trẻ tuổi hẹn hò, tôi là một người phụ nữ có thai dính vào làm gì.
Tôi vừa định rời đi thì bị Trần Huynh cản lại: “Chúng ta ăn chung đi, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
“Huynh!” Cô gái bên cạnh anh ta có vẻ mất hứng, giọng điệu uất ức: “Anh đã hứa sẽ đi cùng em hôm nay rồi. Có lẽ cô Thẩm muốn đi dạo một mình, chúng ta đừng quấy rầy cô ấy nữa.”
Trần Huynh nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Tôi có việc nói với cô ấy, cô về trước đi! Tôi sẽ đi cùng cô vào ngày khác.”
Sắc mặt cô gái rất tệ, trợn mắt nói: “Anh đã hứa với dì Lâm sẽ đi cùng em rồi!”
“Cô đừng lôi bà ấy ra, phiền chết đi được!” Trần Huynh hơi bực mình: “Cô không muốn đi dạo có thể tự về, tôi còn có việc, không đi cùng cô được!”
Anh ta nói xong lại kéo tôi đi vào trung tâm mua sắm.
Cô gái chạy chậm theo kéo ống tay áo anh ta, mắt đỏ hoe, nói với giọng tủi thân: “Huynh, em xin lỗi, em sai rồi. Anh và cô ấy nói chuyện đi, em sẽ không quấy rầy hai người. Chờ hai người nói xong, chúng ta lại đi dạo phố được không?”
Tôi thấy cô gái miễn cưỡng chiều theo anh ta thì nhất thời thấy đáng thương, đẩy tay Trần Huynh và nói: “Có chuyện gì thì hôm khác lại nói sau, tôi còn có việc, không quấy rầy các người.”
Chỗ mua sắm ở trung tâm thành phố này rất lớn, tôi đi thẳng vào khu vực đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh. Phó Kiến Hưng đã thu xếp đầy đủ, tôi dạo qua một vòng cũng chỉ mua mấy thứ linh tinh.
Tôi vừa ra khỏi khu vựa này thì gặp Trần Huynh đang nhìn quanh. Anh ta thấy tôi liền nói luôn: “Đi!”
Tôi không thấy cô gái bên cạnh anh ta nên tò mò hỏi: “Bạn gái cậu đâu?”
“Cô ta không phải là bạn gái của tôi!”
Thôi quên đi, tôi cũng không phải là người hay tò mò nên không hỏi nhiều nữa.