Chiều hôm ấy, Sở Hạo Dương nhận được điện thoại của Thư Di kêu về nhà để ăn đám giỗ của ông bà Sở. Anh ngay sau khi cúp máy của Thư Di liền gọi điện cho Sở Hạo Thiên. Hai người hẹn nhau ở tập đoàn DT rồi cùng về.
Khi vừa lái xe vào sân biệt thự nhà họ Sở, Sở Hạo Thiên xuống xe đi vào trong nhà trước. Anh đi rất điềm đạm bình tĩnh bỗng nhiên từ đâu có một bóng đen vụt qua khiến anh chới với đứng không vững. Anh giữ thăng bằng, cơ mặt nhăn nhó, giật giật khoé môi, không nói cũng biết chính là Sở Hạo Thiên.
Sở Hạo Dương lắc đầu ngán ngẩm, chỉnh trang lại trang phục rồi bình thản bước vào trong. Vừa vào đến nhà, anh đã tận mắt chứng kiến màn tình cảm mẹ con thâm tình giữa Sở Hạo Thiên và Hạ Thư Di. Bà gặp lại được con trai vì quá xúc động mà nước mắt lưng tròng. Bà đánh yêu vào vai Hạo Thiên.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá đi mất thôi”
“Cái thằng này, mẹ tưởng con quên mẹ rồi chứ? Mau… hai đứa mau vào thắp nhang cho ông bà nội đi”
Cả hai người cùng đi vào trong đốt nén nhang vái ông bà Sở ba cái rồi mới đi ra ngoài. Sở Hạo Thiên ngồi cạnh Thư Di chưa kịp nói gì đã bị Thư Di lườm.
“Sao bây giờ mới về hả? Mẹ cứ nghĩ con sẽ không về nữa chứ. Đi làm nhiệm vụ mà quên mất đường về nước hả con”
Đối mặt với những lời nói mắng yêu của Thư Di, Sở Hạo Thiên cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt của người phụ nữ đã hi sinh cả một đời để chăm sóc cho gia đình.
“Mẹ đừng khóc mà… con về được mấy hôm rồi cơ nhưng vì muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ nên con không nói… bây giờ con về với mẹ rồi này…”
Sở Hạo Thiên đưa tay kéo đôi vai mảnh khảnh của Thư Di mà ôm vào lòng an ủi. Nhưng niềm hạnh phúc chưa trọn vẹn được bao lâu thì bất chợt từ trên cầu thang xuất hiện một người đàn ông, tóc đã hơi bạc, viền mắt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn không ai khác chính là Sở Trạch Hiên. Ông vừa bước xuống đến nhà đã chỉ thẳng tay vào mặt Sở Hạo Thiên hét lớn.
“Thằng kia… buông vợ của ba ra”
Sở Hạo Thiên dường như không sợ ông, ngược lại cậu còn tinh nghịch nháy mắt với Sở Trạch Hiên một cái rồi ôm chặt lấy Thư Di không buông lùi về góc ghế sofa. Sở Trạch Hiên bực bội định tiến đến tách hai người đó ra, đúng lúc này từ bên ngoài lại vang lên tiếng nói của một người con gái.
“Ba mẹ… Tâm Dao về với ba mẹ rồi đây”
Đi đằng sau Tâm Dao là Cố Tuấn Kiệt và hai đứa bé một trai một gái trạc tầm 16-17 tuổi. Sở Tâm Dao một khắc liền bỏ mặc chồng và con ở đó lao một mạch vào trong nhà ôm chầm lấy Sở Trạch Hiên, đã thế cô còn nói.
“Ba đừng để tâm đến họ, ba còn có con mà”
Sở Trạch Hiên giống như có thêm đồng minh ngay lập tức giương đôi mắt thách thức về phía Sở Hạo Thiên. Phía bên kia cũng không thua kém, Thư Di cũng liếc đôi mắt về hai cha con người kia. Cũng chỉ vì cuộc tranh sủng giữa 4 con người này mà khiến không gian trong phòng khách bỗng chốc trở nên căng thẳng lạ thường. Sở Hạo Dương và Cố Tuấn Kiệt cùng hai đứa trẻ đứng giữa hai phe như vậy cư nhiên cảm thấy bất lực. Cũng phải thôi, từ trước đến nay, họ đã phải chứng kiến cảnh này rất nhiều lần rồi tồi tệ đến mức Sở Trạch Hiên và Thư Di còn gây ra cuộc chiến tranh lạnh mấy ngày liền mới làm lành.
Đúng lúc này, quản gia từ trong bếp đi ra thông báo nhằm phá tan bầu không khí ấy.
“Thưa ông bà chủ, cô cậu chủ, đến giờ cơm rồi ạ. Mời mọi người vào ăn”
Trong khi đó, Sở Tâm Dao và Sở Hạo Thiên vẫn cứ gân cổ lên cãi bướng, không hề để tâm đến mấy lời thông báo của quản gia.
“Ba là của chị…”
“Mẹ là của em…”
“…”
Thư Di cùng Sở Trạch Hiên sau một hồi đứng giữa sự giằng co của hai đứa con bỗng nhiên gỡ ra khỏi vòng tay của hai người kia, tự nhiên bước đến đứng đối diện, mỉm cười rồi nắm tay nhau đi vào trong phòng bếp. Thái độ thay đổi đột ngột của hai người khiến cả nhà á khẩu không phản ứng kịp.
“Anh chị đừng giành nữa… chúng tôi là của nhau rồi…”
Thư Di còn ngoái đầu lại mỉm cười.
“Vào trong thôi”
Tất cả mọi người bật cười, đi cùng nhau vào phòng ăn. Bữa ăn đang diễn ra rất êm đẹp bỗng dưng Sở Trạch hiên ho nhẹ lấy hơi, mắt nhìn Sở Hạo Dương cười nói.
“Hạo Dương, con có người yêu rồi đúng không?”
Sở Hạo Dương đang đưa miếng cơm lên miệng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Trạch Hiên hỏi.
“Sao ba lại biết ạ?”
Sở Trạch Hiên chỉ cười nhẹ, còn chưa kịp nói gì Thư Di đã sấn sổ vào hỏi anh.
“Có phải người yêu con là con bé người yêu cũ mà con cất công tìm suốt 6 năm trời không?”
Sở Hạo Dương lúc này khá bất ngờ khi đến cả Thư Di cũng biết đến việc này, căn bản lúc đó anh đã thoả thuận với Cố Tuấn Kiệt rằng chuyện này chỉ có anh và anh ấy biết thôi. Sở Hạo Dương nảy số rất nhanh trong đầu liền quay sang trừng mắt với Sở Hạo Thiên, Sở Hạo Thiên giật bắn mình lắc lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận không phải mình.
Tiếp đó anh lại liếc mắt đến Sở Tâm Dao vẫn đang điềm nhiên ăn cơm không quan tâm đến Sở Hạo Dương. Anh lại ngó đến Cố Tuấn Kiệt nhưng vẫn không nhận được bất cứ phản hồi gì ngoài cái nhún vai, lúc này Sở Trạch Hiên mới buông đũa xuống cười cười.
“Đừng nhìn ai trong cái nhà này cả, không có tác dụng đâu”
“Vậy sao ba mẹ lại biết?”
“Con đừng tưởng hành tung của con như thế nào có thể qua mắt của ba. Con biết lí do tại sao ba lại để chú Mặc Thiệu Khiêm làm luật sư pháp lí cho công ty con không?”
Sở Hạo Dương nghe đến đây thì mới vỡ lẽ mọi chuyện, đúng là gừng càng già càng cay, không gì có thể qua mắt được ba anh. Lúc này, Thư Di cũng hướng ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
“Hôm nào đưa con bé về đây ra mắt đi”
Sở Hạo Dương sững người, ngước mắt nhìn bà.
“Mẹ… mẹ không sợ gia cảnh của nhà mình sẽ khiến cô ấy ngại sao?”
“Có gì mà phải ngại chứ… con cứ dắt con bé về đây để mẹ xem xét. Dù thế nào thì ba mẹ và mọi người đều tôn trọng quyết định của con”
Sở Hạo Dương chần chừ hồi lâu liền mỉm cười gật đầu.
“Vâng vậy con sẽ chờ cơ hội thích hợp để đưa cô ấy về”
Sau đó, cả gia đình nhà họ Sở cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Sở Hạo Dương vừa ăn mà vừa tủm tỉm cười khi cứ nghĩ đến việc sẽ đưa Tịnh Nhu về ra mắt gia đình. Không chỉ vậy, trên cả đường về chung cư anh cũng không khép được miệng… Về đến nhà, nằm trên chiếc giường rộng lớn mà anh cũng chỉ nghĩ đến việc đó, trong lòng ngập tràn sự mong chờ…
…
Ngày hôm sau tại phòng thiết kế công ty Hoà Lạc, Tịnh Nhu đang nhìn lại bản vẽ thiết kế trên giấy để chuẩn bị nộp cho tổ trưởng bỗng dưng bụng cô truyền đến một cơn đau thắt dữ dội. Tịnh Nhu bỏ dở công việc chạy vội vào nhà vệ sinh, tất nhiên điều này đã rơi vào tầm mắt của Lộ Tiêu.
Cô ta thấy cô như vậy liền đuổi theo, đến nhà vệ sinh vừa hay nghe thấy tiếng xả nước, Lộ Tiêu đứng trước cửa phòng đợi Tịnh Nhu đi ra hỏi thăm tình hình.
“Tịnh Nhu, sắc mặt cô tệ quá. Cô bị sao vậy?”
Tịnh Nhu ôm bụng, gương mặt xanh xao cùng tông giọng hơi lạc đi vì đau mà khiến cô toát mồ hôi rất nhiều. Mặc dù vậy cô vẫn gắng gượng nói.
“Tôi không sao đâu”
Tịnh Nhu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lộ Tiêu tò mò đi vào bên trong xem như thế nào thì chợt phát hiện trong thùng rác xuất hiện một gói BVS bị khui ra, lúc này Lộ Tiêu mới hiểu vấn đề.
Tịnh Nhu ngồi ở bàn làm việc mà cơn đau bụng cứ ập đến khiến cô không thể làm gì được. Đúng lúc này Lộ Tiêu bưng đến một ly trà gừng đường nâu đặt trước mặt Tịnh Nhu, mỉm cười nói.
“Giai đoạn đặc biệt, uống trà gừng đường nâu sẽ dễ chịu hơn đấy”
Tịnh Nhu nhìn ly trà gừng rồi lại nhìn Lộ Tiêu, cảm kích nói.
“Cảm ơn cô Lộ Tiêu”
Lộ Tiêu vỗ nhẹ vai của Tịnh Nhu một cái nhẹ nhàng nói.
“Đừng khách sáo, chúng ta là đồng nghiệp, nên chăm sóc lẫn nhau mà”
Vừa dứt lời, Lộ Tiêu liền phát hiện trên bàn làm việc của Tịnh Nhu có bản vẽ tay thiết kế về chủ đề nội thất nhà ở của tổ B cần phải nộp. Cô ta cảm thán.
“Wow… Tịnh Nhu, cô đã bắt đầu thiết kế rồi à?”
Tịnh Nhu nhìn bản vẽ tay rồi nói.
“À… cái này chỉ là lúc tôi có cảm hứng nên vẽ thử thôi, cuối cùng cũng chưa chắc đã dùng được”
Lộ Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào bản vẽ của Tịnh Nhu và không ngừng khen ngợi.
“Cô giỏi thật! Có cảm hứng liền vẽ, không giống như tôi, nghĩ nát óc vẫn không ra ý tưởng gì cả”
Tịnh Nhu cầm bản vẽ tay lên, vừa ngắm nghía một hồi vừa nêu ý kiến.
“Tôi đã xem qua tài liệu mà tổ trưởng Đàm đưa, ở đó có nhiều nhân viên văn phòng trẻ tuổi, tất nhiên thiết kế sẽ phải phù hợp với sở thích và nhu cầu của họ, không cần quá rườm rà, sang trọng. Tiêu chí nhanh gọn vẫn phù hợp nhất!”
Lộ Tiêu khá bất ngờ trước lời phân tích của Tịnh Nhu, cô ta không ngờ rằng cô mới chỉ vào làm được 2 hôm mà đã có thể suy nghĩ được như vậy.
“Tịnh Nhu, cô suy nghĩ thấu đáo thật đấy”
Tịnh Nhu ngước mắt nhìn Lộ Tiêu cười mỉm.
“Tôi mới chỉ phân tích hướng đi đại khái thôi, khi nào có phương án cụ thể tôi sẽ chia sẻ với cô”
Lộ Tiêu cười cười, gật đầu đồng ý rồi quay về chỗ ngồi. Cô ta liếc mắt nhìn sang Tịnh Nhu mà nhếch môi cười thầm. Đường Tịnh Nhu… cô đúng thật là ngây thơ…
Giờ tan tầm, Tịnh Nhu dự định rủ Lộ Tiêu về cùng nhưng cô ta lại kiếm cớ ở lại tăng ca.
“Xin lỗi cô… tôi còn phải tăng ca thêm lúc nữa. Cô không khoẻ, nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi”
“Ừm… cô đừng làm muộn quá nhé”
Lộ Tiêu cười cười gật đầu, cô ta liếc mắt nhìn bóng dáng của cô dần khuất mới nhếch môi, đánh mắt nhìn sang bản vẽ tay cô vẫn còn để trên bàn. Lộ Tiêu rút ra cầm hẳn tờ giấy đó đến phòng tổ trưởng Đàm Hi. Cô ta gõ cửa, ngay khi được sự cho phép của Đàm Hi, Lộ Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào bên trong.
Đàm Hi ngước mắt nhìn Lộ Tiêu đi vào, cô ta lặng lẽ đóng cửa rồi mới nói.
“Tổ trưởng Đàm, tôi muốn nhờ chị xem qua bản thiết kế nội thất nhà ở lần này của tôi”
Lộ Tiêu ngưng một chút, cụp mắt xuống giọng trầm buồn nói tiếp.
“Tổ trưởng Đàm, chị biết đấy, tôi vốn không có thiên phú, đồng nghiệp mới lại xuất sắc như thế, tôi…”
Đàm Hi không cần nghe vế sau của Lộ Tiêu liền đưa tay ra muốn cầm bản vẽ mỉm cười.
“Không sao… cô cứ đưa tôi xem qua đi”
Đàm Hi cầm bản vẽ, khi nhìn vào mới biết đây là bản vẽ tay, cô ngước mắt lên hỏi Lộ Tiêu.
“Bản vẽ tay sao?”
Lộ Tiêu nhanh chóng ứng biến trả lời.
“Ừm, bản vẽ tay thì dễ chỉnh sửa mà. Tổ trưởng, dự án thiết kế nội thất nhà lần này, tôi đã tổng hợp thông tin người ở, hướng thiết kế là giải quyết nhu cầu sinh hoạt nhanh chóng và yêu cầu sở thích của dân văn phòng”
Lộ Tiêu nhớ lại mấy lời trước đó Tịnh Nhu đã nói với cô ta để giờ trình bày lại với Đàm Hi. Đàm Hi vừa nhìn bản vẽ tay vừa nghe Lộ Tiêu nói mà khá ngạc nhiên, trước đây cô nàng Lộ Tiêu này không có vẻ gì quá nổi bật vậy mà gần đây… Đàm Hi ngước mắt khen ngợi.
“Tiêu Tiêu, gần đây bất kể là tư duy hay thiết kế thì cô đều tiến bộ nhanh chóng”
Đôi mắt Lộ Tiêu ánh lên tia vui mừng khi nghe Đàm Hi tán thưởng, cô ta cất giọng.
“Tổ trưởng quá khen rồi, tôi chỉ làm chuyện của mình thôi”
Lộ Tiêu sốt sắng hỏi gấp về bản thiết kế.
“Chị xem giúp tôi xem thiết kế còn có chỗ nào không ổn không, cần chỉnh sửa gì không?”
Đàm Hi đặt bản thiết kế xuống bàn, ngước mắt nghiêm túc nói với Lộ Tiêu.
“Nhìn sơ qua thì không có sai sót lớn gì cần chỉnh sửa, còn về chi tiết thì cô vẫn nên nghiên cứu kĩ hơn. Tôi rất mong chờ ngày cô giao bản thiết kế chính thức!”
Lộ Tiêu niềm nở cúi đầu nói.
“Cảm ơn tổ trưởng Đàm, tôi sẽ cố gắng!”
_____________
P/s: Không làm mà đòi có ăn hả má