Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 69: Chương 69: Hai gia đình gặp mặt




Rất nhanh, ngày hôm sau, trên các trang tin tức giải trí đã liên tục đăng tải những thông tin liên quan đến việc người ở rể nhà họ Diệp ra đi tay trắng, tiết lộ danh tính thực sự con gái riêng!

Biệt thự nhà họ Sở, Sở Trạch Hiên đang thư giãn ngồi trên sofa xem tin tức cùng với tách trà nóng trên bàn. Vừa đọc xong tin tức buổi sáng, ông đã ngay lập tức kêu quản gia gọi điện cho Sở Hạo Dương.

Sở Hạo Dương ở tập đoàn nhận được điện thoại của Sở Trạch Hiên cũng không chần chừ mà nhấc máy. Đưa điện thoại áp lên tai anh nói khẽ.

“Vâng, con nghe thưa ba”

Sở Trạch Hiên ngả lưng vào ghế nói qua điện thoại.

“Tiểu Dương, chuyện con với Tịnh Nhu đến đâu rồi?”

Nghe câu hỏi này của ba anh, ánh mắt anh bất chợt xẹt qua một tia yêu chiều, dịu dàng khi nhớ tới Tịnh Nhu.

“Vâng, bọn con vẫn bình thường ạ”

“Vậy thì dẫn con bé về đây chơi đi”

Giọng nói vừa cất lên, Sở Hạo Dương ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, dường như anh cảm nhận được có điều gì đó sắp xảy ra. Và đúng như anh nghĩ, nó bất thường là có thật. Ngay tức khắc phía bên kia đầu dây liền truyền đến tiếng nói của người phụ nữ.

“Tiểu Dương, mau đưa Tịnh Nhu về đây chơi với mẹ, mẹ nhớ con bé quá đi mất thôi”

Sở Hạo Dương thở dài bất lực trước sự cuồng nhiệt này của mẹ anh, đúng là chỉ có những thứ bà thích thì bà mới bộc lộ ra như vậy. Phía bên kia lại thêm lần nữa lên tiếng.

“Tiểu Dương, con có nghe mẹ nói hay không? Mau mang con bé về đây chơi với mẹ!”

“Được rồi, vài hôm nữa con sẽ đưa cô ấy về mà. Mẹ đừng giục con nữa. Con mới là con ruột của mẹ đó mẹ à”

Câu cuối Sở Hạo Dương nhấn mạnh khiến Thư Di cảm thấy buồn cười, nhưng bà cũng chẳng để tâm, bà trả lại điện thoại cho Sở Trạch Hiên rồi ngồi đó nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ luôn. Sở Trạch Hiên nhận lại điện thoại rồi đột nhiên hỏi một câu.

“Vậy con tính khi nào tổ chức đám cưới? Mau lên đi ba mẹ không chịu nổi đâu”

Sở Hạo Dương đột nhiên giật nảy mình, gãi gãi tai hỏi lại.

“Sao ba tự dưng lại hỏi đến chuyện đó? Ba nghe ngóng được tin tức gì rồi sao?”

Sở Hạo Dương bực bội nói lớn vào điện thoại.

“Ba vừa xem tin tức rồi, cô bé Đường đó là con gái thất lạc của nhà họ Diệp đúng không? Lần trước con dẫn con bé về ba còn thấy con bé ngại ngùng không dám nói chuyện với ba, chẳng phải là vì nó sợ thân thế của nó sao? Mau mau đưa con bé về đây đi không ngày nào ba cũng nghe mẹ con cằn nhằn nhức hết cả đầu luôn rồi đây”

Sở Hạo Dương vừa nghe dứt câu, liền thở hắt. Thật không ngờ mẹ anh lại cuồng Tịnh Nhu đến như vậy!

“Hiện tại sức khoẻ của bà Diệp vẫn chưa hồi phục hẳn, nên chi bằng nhà mình chờ bà ấy xuất viện rồi con sẽ sắp xếp một buổi để hai nhà được gặp nhau ăn cơm một bữa nhé ạ!”

“Ồ, chưa gì con đã muốn nhờ ba cầu hôn hộ con rồi đấy à?”

“Vâng, không có gì qua mắt được ba hết”

Chưa để Sở Hạo Dương nói gì nữa, Thư Di đã cất tiếng nói vọng vào.

“Con cứ yên tâm đi, mọi chuyện giao hết lại cho mẹ, chắc chắn thành công”

Sở Hạo Dương bật cười thành tiếng, đang định tắt máy thì lại nghe được giọng giáo huấn của mẹ anh. Và tất nhiên người chịu trận ở đây không ai khác là ba anh rồi.

“Còn anh, em cằn nhằn anh hồi nào? Em lo cho con trai em thì có gì sai? Anh có ý kiến gì à? Có thì mau nói ra xem nào?”

“Không…không…không…anh không có ý kiến gì hết!”

“Không nói nhiều, tối nay ra sofa mà nằm”

“Đừng mà…Thư Di…”

Chốt một câu cuối, Sở Hạo Dương đã tưởng tượng ra thảm cảnh lúc này tại biệt thự nhà họ Sở. Sống với nhau bao nhiêu năm trời mà ba anh vẫn không rút ra được kinh nghiệm xương máu gì cả. Anh biết mình nên rút lui cho nên đã nhanh chóng tắt máy cái “rụp” để không phải chịu “cơn cuồng nộ” phía sau…1

Chiều hôm ấy cũng là thời gian mà Diệp Tuệ được xuất viện về nhà. Tịnh Nhu đến từ sớm giúp bà thu dọn đồ đạc rồi dìu bà ra xe. Vừa lên xe, Diệp Tuệ đã hỏi cô.

“Anh chị Sở muốn gặp mẹ à?”

Hai gò má của cô thoáng chốc đã ửng đỏ một mảng, cũng bởi vì trước đó Sở Hạo Dương đã gọi điện thông báo cho cô trước nên mẹ cô mới biết. Tịnh Nhu nhẹ nhàng đóng cửa rồi đáp.

“Vâng…”

Diệp Tuệ nhìn biểu cảm của con gái mà bụm miệng cười nói bâng quơ khiến Tịnh Nhu ngượng chín mặt.

“Xem ra ai đó đã nóng lòng quá rồi…”

“Mẹ này…”

Lúc sau, Diệp Tuệ quay sang mỉm cười dịu dàng với Tịnh Nhu, nghiêm túc cất lời.

“Thôi được rồi, mẹ không cười con nữa. Nhìn chung thì thằng bé Hạo Dương này cũng được đấy, nhân phẩm hay dáng vóc gì cũng tốt, quan trọng là thật lòng với con! Chỉ riêng điểm này là đã hơn tất cả rồi”

Diệp Tuệ âu yếm vuốt nhẹ tóc Tịnh Nhu, để cô thoải mái dựa đầu vào vai bà thủ thỉ.

“Tịnh Nhu này, giờ mẹ chẳng mong mỏi gì hơn, chỉ mong con có thể hạnh phúc, vui vẻ sống là được rồi. Hạo Dương là người con chọn, mẹ tin con có mắt nhìn người hơn mẹ”

Tịnh Nhu nhẹ nhàng nhắm mắt, hạnh phúc đáp lại Diệp Tuệ.

“Mẹ, con nhất định sẽ hạnh phúc mà. Chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc”



1 tuần sau, tại khách sạn quốc tế Thịnh Thiên.

Hôm nay chính là ngày gặp mặt giữa hai gia đình Sở gia và Diệp gia. Diệp Tư Thành cùng Tịnh Nhu và Diệp Tuệ chỉnh tề trong những bộ trang phục xinh đẹp, diễm lệ. Diệp Tư Thành ga lăng xuống mở cửa xe giúp hai người phụ nữ.

“Mẹ, Tịnh Nhu, đến nơi rồi”

Tịnh Nhu bước xuống xe mà khuôn mặt đã vô thức ửng đỏ từ bao giờ. Cô lo lắng cất tiếng.

“Hình như chúng ta đến sớm hơn dự tính 10 phút? Có khi nào…”

Bà Diệp bước xuống xe liền mở lời trấn an con gái.

“Đừng lo lắng! Chắc bên Hạo Dương cũng đến giờ này mà”

Ngay lúc đó, phía bên kia đường xuất hiện một chiếc siêu xe, người trong xe không ai khác chính là Sở Hạo Dương và gia đình anh. Anh thả nhẹ cửa kính xe xuống cất tiếng.

“Tịnh Nhu! Cô Diệp!”

Tịnh Nhu hít thở có chút đình trệ, tuy là trước đó cô đã về ra mắt ba mẹ anh rồi nhưng hôm đó gặp chút trục trặc mà không thể ra mắt cho trọn vẹn. Cho nên hiện giờ gặp lại cô có chút áy náy với gia đình anh.

Trong khi cô vẫn còn suy nghĩ mông lung thì Sở Hạo Dương đã dìu Thư Di bước xuống xe, ba anh cũng xuống cùng Sở Hạo Thiên. Bà Diệp thấy vậy liền quay sang xem phản ứng của Tịnh Nhu, ngay lập tức phát hiện hàn khí toả ra từ người cô. Trong đầu bà nổi lên thắc mắc, chẳng phải đã về một lần rồi sao? Sao bây giờ con bé lại căng thẳng đến như vậy chứ?

Diệp Tuệ cùng Tịnh Nhu và Diệp Tư Thành bước đến, bà lịch sự chìa tay ra chào hỏi.

“Anh chị Sở, đã lâu không gặp, hân hạnh”

“Chị Diệp khách sáo rồi, hôm nay chúng ta tụ họp vì bọn trẻ, không cần phải khách sáo vậy đâu. Dù sao…sau này cũng là người một nhà”

Nghe Sở Trạch Hiên nhắc đến ba chữ “người một nhà” lại khiến trống ngực của Tịnh Nhu đột nhiên đập thình thịch không ngừng. Cô vốn dĩ là không thể bình tĩnh nổi trong tình huống này mà…

Diệp Tuệ không muốn vòng vo thêm nữa liền mở lời đề nghị.

“Anh chị nói đúng lắm, vậy chúng ta vào trong đi”

Tất cả mọi người đều bước vào gian phòng VIP của khách sạn, ngồi xuống bàn ăn, mặt ai nấy đều rất hân hoan, vui mừng. Chỉ là hai nhân vật chính đặc biệt là Tịnh Nhu vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Lát sau, đột nhiên Sở Trạch Hiên liếc mắt sang Thư Di, nhận được sự đồng ý của bà, ông mới lên tiếng.

“Chị Diệp…”

Diệp Tuệ vừa nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu cười nhu hoà.

“Anh Sở, có chuyện gì sao?”

Sở Trạch Hiên mỉm cười rồi cất lời.

“Giờ chị đã nhận lại Tịnh Nhu rồi, vậy chị định khi nào sẽ giới thiệu cho mọi người?”

Diệp Tuệ vừa nghe xong đã hiểu ngay ý tứ của Sở Trạch Hiên, bà vẫn giữ thái độ niềm nở đáp lại.

“Không biết anh chị có đề nghị gì không ạ?”

Sở Trạch Hiên chống tay lên bàn ăn, điềm tĩnh nói.

“Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa. Tôi thấy, hôm nay cũng gặp gia đình hai bên rồi, chi bằng mình trực tiếp ấn định chuyện đính hôn luôn nhé?”

Diệp Tuệ liếc sang Tịnh Nhu vẫn thấy cô bày ra bộ mặt ngượng nghịu, biểu cảm này của cô khiến bà cười thầm trong lòng. Bà nhanh chóng quay lại đáp.

“Tôi thấy cũng được đó. Như thế mọi người sẽ không tập trung vào chuyện thân thế của Tịnh Nhu nữa”

Tịnh Nhu nghe đến đây ngay lập tức phản ứng.

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn hai bác Sở”

Sở Trạch Hiên nghe cách xưng hô của cô có phần gượng gạo, ông đặt đôi đũa xuống bàn, vuốt cằm suy nghĩ một hồi rồi bông đùa.

“Ừm…xem ra tiệc đính hôn này phải tổ chức sớm hơn rồi. Tổ chức sớm chừng nào thì đổi cách xưng hô sớm chừng đó”

Sở Hạo Dương nhếch miệng, liếc sang ba mình lên tiếng nhằm bảo vệ Tịnh Nhu.

“Ba à, ba đừng ăn hiếp Tịnh Nhu chứ”

Sở Trạch Hiên thấy con trai binh chằm chặp người yêu nó, ông chỉ chỉ tay sang cười nói.

“Xem kìa, con trai ruột của tôi đó. Giờ trái tim nó hướng đi đâu rồi, nếu chị không mau chóng gả Tịnh Nhu cho nó, tôi sợ nó sẽ cuốn gói gia sản nhà tôi qua nhà họ Diệp luôn quá”

“Haha…tình cảm tốt vậy, Tịnh Nhu chắc chắn sẽ không thiệt thòi”

“Mẹ này…”

Biểu cảm của Tịnh Nhu lại một lần nữa khiến cả căn phòng rộ lên tiếng cười vui vẻ, không khí trong căn phòng cũng đã hoà hợp hơn phần nào không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa.

Tầm 1 tiếng sau, khi cả hai gia đình đã bàn bạc xong chuyện của anh và cô, cũng vừa hay dùng bữa xong. Khi họ ra đến bên ngoài liền phát hiện có hai người một nam một nữ đang tranh cãi với nhânn viên của khách sạn, nhất quyết đòi vào bên trong. Tịnh Nhu nhíu mày nhìn thoáng qua đã biết đó là Đinh Minh Huệ và Tống Hưng…chỉ có điều cô thắc mắc không biết họ đến đây với mục đích gì đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.